Vốn dĩ cho rằng hôm nay Mộng gia kết cục đã định, bỗng chốc lóe lên một tia hy vọng. Khiến Mộng Tử Hinh không khỏi đề thăng chiến ý, một đầu Hỏa Long lại đánh ra đem Hầu Tử cùng Minh An chấn lui lại.
Kỳ thực Mộng Tử Hinh chiến lực đã có thể so với Hồn đấu la cấp bậc, nhìn thấy hắn bị Hầu Tử hai người vây công đã lâu như vậy nhưng vẫn không thể đem hắn đánh bại, đã đủ để chứng minh chiến lực của Mộng Tử Hinh vượt xa đồng cấp.
Mộng Tử Hinh càng chiến càng thuận tay, ép Hầu Tử hai người liên tục bại lui về phía sau, thần sắc không khỏi ngưng trọng.
“Mẹ nó, tự nhiên lão gia hỏa này mạnh lên như vậy.” Minh An tức giận quát.
Hầu Tử ánh mắt nghiêm nghị, bỗng nhiên nhìn về hướng Lục Âm đang chiến với Mộng Du Hòa, trên mặt lóe lên một tia đê tiện.
“Minh An, ngươi cố gắng cầm chân hắn đi, ta đi qua giúp Lục Âm giết tên Mộng gia trưởng lão kia trước. Xong rồi ba người chúng ta liên thủ chém giết Mộng Tử Hinh là được.”
Hầu Tử trầm giọng nói.
Minh An nghe vậy, thấy đây là kế sách tốt nhất tự nhiên không có phản bác. Mạnh mẽ gật đầu một cái tiếp tục triển khai công kích về phía Mộng Tử Hinh. Bọn hắn đang hơn ở số lượng, vì vậy lấy hai địch một phương thức nhìn có vẻ khó coi, nhưng để đạt được mục đính lại không tính là cái gì.
Mộng Tử Hinh trông thấy Hầu Tử dường như có âm mưu, đột nhiên biết rõ ý định của hắn, tức thời quát lớn:
“Du Hòa, bọn hắn đang muốn đối phó ngươi, cẩn thận.”
Mộng Du Hòa trưởng lão ở bên kia đang thôi động quyền trượng phát động công kích về phía Lục Âm, nghe được gia chủ lời này lập tức cẩn trọng quan sát. Bất quá, Hầu Tử vẫn nhanh hơn một chút.
ẦM!
Hữu chưởng thình lình đã đánh vào lưng Mộng Du Hòa, liền sau đó chưởng hóa thành trảo, đem đối phương cổ áp bắt lại. Tiếp đến một quyền lại nện vào sau gáy của Mộng Du Hòa.
“A.” Kêu lên một tiếng đau đớn, Mộng Du Hòa tức tốc tránh lui ra, thế nhưng Hầu Tử công kích vừa rồi hiển nhiên làm lão bị thụ thương không nhẹ.
Phần gáy là nơi tập trung rất nhiều dây thần kinh, Hầu Tử đánh lén liền nhắm vào vị trí yếu hại này mà ra tay. Nếu không phải Mộng Du Hòa đạt tới Hồn Thánh, thân thể tương đối cường hãn, chỉ sợ vài quyền vừa rồi đã đem lão đánh gục.
Mà ngay lúc Mộng Du Hòa còn chưa kịp ổn định lại, trường thương trên tay Lục Âm đã đâm tới.
SƯU!
Phốc!
Phải khen cho Mộng Du Hòa năng lực phản xạ không tệ, vừa nãy nếu lão chậm một chút đã bị trường thương của Lục Âm xuyên thủng thân thể rồi. Trong một tia sát na trước khi trường thương đâm tới, lão đã lách người sang một bên, rốt cuộc chỉ bị Lục Âm trường thương bóc ra một tảng thịt nhỏ, không có nguy kịch đến tính mang.
Thế nhưng cục diện này kéo dài hơn nữa, Mộng Du Hòa chết không thể nghi ngờ gì.
Mộng Tử Hinh phút trước còn đang sùng sục chiến ý, lúc này bị Minh An quấn lấy lại có chút hư nhược khó hiểu. Cũng bởi trong lòng hắn đang vì Mộng Du Hòa mà lo lắng, nhất thời chưa thể triệt để đem Minh An đánh lui. Cường giả chi chiến, chỉ cần tâm lý có chỗ không đúng, tình huống liền có thể xoay chuyển một trăm tám mươi độ.
Đột nhiên vào lúc Mộng Tử Hinh bất đắc dĩ muốn liều mạng lưỡng bại câu thương một phen, trong tai lão truyền tới một đạo thanh âm trầm thấp.
“Tử Hinh gia chủ, ngươi mau mau dẫn dụ ba người bọn chúng rời khỏi phạm vi Mộng gia trang, đi về phía Bắc hơn mười dặm sẽ có người tiếp ứng.”
Thiên lý truyền âm? Người này cấp bậc tinh thần lực thực không thấp a.
Mặc dù phổ thông truyền âm không phải cái gì khó làm, thế nhưng người vừa thực hiện truyền âm này, rõ ràng khoảng cách so với Mộng gia trang không gần, chí ít trong chu vi năm dặm xung quanh đây Mộng Tử Hinh không cảm nhận được bất kỳ tồn tại mạnh mẽ nào.
Tinh thần lực cần phải đạt tới trung đẳng Linh Uyên Cảnh mới có thể thực hiện thiên lý truyền âm. Hiện tại Mộng Tử Hinh còn không làm được như vậy.
Là âm mưu hay có người muốn tiếp viện? Mộng Tử Hinh trong đầu lập tức đưa ra quyết định.
Thân là Mộng gia gia chủ, Mộng Tử Hinh phải có chỗ hơn người. Hiện tại chỉ có thể đoán người vừa truyền âm cho hắn có lẽ cùng với hai tên thiếu niên đang chiến với Lâm Khang hai người là cùng một bọn.
Mắt lóe lên một vệt hàn quang, Mộng Tử Hinh nhìn Mộng Du Hòa gấp giọng nói:
“Du Hòa, đi theo ta.”
Dứt lời hắn lập tức thoát ly chiến đấu mà bay đi, thẳng theo hướng bắc mà đi.
Mộng Du Hòa kinh ngạc nhìn gia chủ của mình, trong lòng có vài phần nghi hoặc nhưng cũng cấp tốc đuổi theo sau.
Loại tình huống này mà nói, tựa như Mộng gia gia chủ lâm trận bỏ trốn vậy. Bất giác Hầu Tử ba người không khỏi cười ồ lên.
“Đuổi theo, đem hai người bọn chúng giết đi, sau này Hỏa Thần thành chính là của bọn ta.”
Hầu Tử điên cuồng cười nói. Ngay sau đó ba người bọn hắn liền hóa thành ba đạo lưu tinh mà phóng theo.
Mộng gia nhân bên dưới nhìn thấy một màn này, trong lòng tràn ngập sợ hãi. Có lẽ ngày tàn của Mộng gia đã đến rồi.
Mộng Hồng Nhan cắn môi mỏng, ngước mắt lên nhìn Can Hữu Long cùng Lương Thế Nhân đang cùng Lâm Khang, Liễu Minh điên cuồng chém giết. Trong lòng mặc dù vô cùng cảm kích vì bọn hắn đã tới, bất quá nếu như hôm nay Mộng gia triệt để bị hủy diệt, nàng cũng không muốn kéo bọn hắn nhúng chàm một chút nào.
Lâm Khang hai người tu vi đều là Hồn Thánh, mà Thế Nhân hai người dù sao chỉ bất quá mới Hồn Vương. Mặc dù luận khí thế bọn hắn có phần hơn nhưng chênh lệch tu vi đến hai giai cấp rất khó mà bù đắp được.
“Không cần lo lắng a, bọn hắn tự có chừng mực.”
Một đạo thanh âm quen thuộc không hẹn trước mà vang lên ngay sau lưng này. Mộng Hồng Nhan một thân nữ nhi nhạy cảm, vừa nghe thanh âm này, nàng liền biết người vừa tới là ai. Nhất thời nước mắt chảy ròng ròng, xoay người lại trực tiếp ôm lấy hắn.
“A Thiên, ngươi giúp ta với.”
Người vừa đến, tự nhiên là Thiên Phủ chi chủ, Vân Chính Thiên. Chỉ có điều hắn hiện tại mặc bộ y phục có mũ trùm kín mặt, chỉ lộ ra vào sợi tóc màu bạch kim chứng minh thân phận của hắn mà thôi.
“Đừng khóc, không phải bọn ta đã đến rồi sao. Ngày hôm nay không phải Mộng gia ngày cuối cùng, yên tâm.”
Vân Chính Thiên cười nói.
Mộng Hồng Nhan chăm chú nhìn hắn, hắn vẫn là Chính Thiên ngày nào, chỉ là gương mặt đã thêm vài phần cương nghị, mang đến cho nàng một cảm giác sâu không thấy đáy. Đây là người mà bất kỳ người nào vừa gặp liền có cảm giác bị hấp dẫn, không phải vì bề ngoài tuấn mỹ như yêu của hắn, mà là khí chất siêu phàm thoát tục a.
Vân Chính Thiên ghé tai nàng nói vài câu, sắc mặt Mộng Hồng Nhan lập tức tươi tắn, hai mắt tràn ngập chiến ý.
Nàng bước một bước ra giữa đại điện, ánh mắt quét một lượt đám người Mộng gia đang run rẩy mất hy vọng, trầm giọng nói:
“Chư vị có thể nghe tiểu nữ nói vài câu được không?”
Chúng nhân vừa nghe lập tức đổ dồn ánh mắt sang nhìn nàng, không khỏi mong mỏi chờ mong một điều gì đó tốt đẹp.
Mộng Hồng Nhan nói tiếp:
“Tam Gia Minh thủ đoạn đê tiện, bọn chúng cắt đứt toàn bộ liên lạc của chúng ta với bên ngoài, ý đồ không để Mộng gia chúng ta tìm được bất kỳ một cái minh hữu nào. May mắn ta có được những người bằng hữu vô cùng tốt, bọn hắn đã từ phương Bắc xa xôi xuống đây tiếp ứng. Chính là hai người trẻ tuổi đang cầm chân Lâm Khang hai lão cáo già ngoài kia.”
Mộng gia đám trẻ tuổi lại quay sang phía A Nhân cùng A Long đang chiến đấu, ánh mắt lộ rõ vẻ thán phục. Luận về tuổi tác, hai người bọn hắn còn chưa tới hai mươi tuổi, thế nhưng lại có bậc này thực lực cùng dũng khí, đã đủ khiến Mộng gia một đời trẻ tuối không khỏi xấu hổ.
“Bọn hắn là người ngoài, mà còn không tiếc bất cứ giá nào chiến đấu để Mộng gia chúng ta tránh khỏi tai nạn hủy diệt. Vậy thì cớ gì chúng ta lại không như vậy. Thân là Mộng gia nhân, chúng ta càng phải chứng minh cho bọn hắn thấy, chứng minh cho mọi người thấy. Chọc vào Mộng gia sẽ có kết cục như thế nào.”
Mộng Hồng Nhan ở giữa đại điện, đang làm theo lời của Vân Chính Thiên, hắn muốn nàng làm sống dậy đấu tâm của Mộng gia đám người này.
“Tiểu nha đầu, chỗ này còn chưa tới lượt ngươi giảng đạo. Ngươi muốn gì, thì cứ nói ra cho mọi người được biết luôn đi.”
Thình lình một đạo thanh âm không mấy hảo cảm ở trong đám người Mộng gia vang lên, là tên Mộng Tinh trưởng lão lúc trước phản bác Mộng Tử Hinh ý kiến.
Vân Chính Thiên lập tức khóa chặt thân ảnh lão già này. Mộng Hồng Nhan hơi nhướng mày, sau đó lại nói tiếp:
“Ý kiến của ta là muốn chúng ta Mộng gia trên dưới đồng lòng, tất cả cùng kéo qua san bằng Lâm gia trang ba nhà bọn chúng. Đi đến đâu quét sạch tới đó. Chúng ta không có đơn độc, mà còn có bằng hữu của ta dẫn tới không ít người cùng liên thủ. Tin chắc nếu Mộng gia trang hôm nay bị đốt đi, Lâm Khang bọn hắn cũng không có nhà mà về.”
“Phí lời, ngươi nghĩ Lâm gia trang không có cường giả tọa trấn à. Ta thấy chuyện ngu ngốc này đừng nên làm thì hơn, vạn nhất để bọn chúng nổi giận trút xuống chúng ta, khi đó Mộng gia trên dưới toàn bộ bị diệt thì phải làm sao. Ta nghĩ tốt nhất là giao ra ngọc bội thừa tướng, như vậy có khi Lâm Khang sẽ tha ch...”
ẦM!
Mộng Tinh còn chưa kịp nói hết câu, một quyền không biết từ đâu đã giáng vào trên mặt hắn, đem Mộng Tinh nện xuống mặt đất cứng, lập tức ọc ra một ngụm máu tươi.
“A. Ngươi là ai, dám đánh ta?”
Mộng Tinh ở dưới đất lồm cồm bò dậy, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm tên thiếu niên tóc trắng vừa đánh hắn.
Vân Chính Thiên gương mặt như không có gì xảy ra, lạnh tanh nói:
“Đánh ngươi thì sao, là Mộng gia trưởng lão mà lại cấu kết với Lâm gia, bán chủ cầu vinh. Loại người như ngươi, nếu không phải tình hình ở đây có chút phiền phức, ta một quyền vừa rồi liền thay bằng một kiếm, chém đứt đôi ngươi ra từ lâu rồi. Mộng Tinh ngươi chính là nội gián.”
Mộng Tinh là nội gián?
Đại điện một mảnh yên tĩnh, tên thiếu niên này nói như vậy là sao, Mộng Tinh trưởng lão sao có thể cấu kết với ngoại nhân được, dù sao hắn cũng có thân phận trưởng lão, không lý nào lại làm chuyện đại nghịch bất đạo, thương thiên hại lý như vậy được.
Mộng Hồng Nhan đột nhiên giơ tay lên ngụ ý mọi người đừng vọng động. Hiện tại trong gia tộc nàng địa vị không thấp, Mộng gia đám người tự nhiên phải phục tùng mệnh lệnh, để mặc Mộng Tinh cùng thiếu niên kia sự tình tiếp diễn.
Mộng Tinh nghe vậy nhất thời xám tro cả gương mặt, lập tức ngó nghiên xung quanh tìm người giúp đỡ. Chỉ thấy cả đám lặng yên như tờ không nhúc nhích, trong lòng thầm kêu khổ, một lát sau hắn lắp bắp kêu lên:
“Vô tri tiểu tử, xuất khẩu cuồng ngôn. Ngươi... có gì làm bằng chứng?”
Vân Chính Thiên nghe vậy, càng nở một nụ cười thật tươi, thản nhiên đáp:
“Ngươi muốn có bằng chứng? Được thôi.”
..............