“Hãy cùng ta trở nên cường đại”
Từng dòng thanh âm nóng bỏng xuyên qua mi tâm, chạy thẳng vào đại não đang vô cùng mơ hồ của Tiễu Mã. Ngay lúc này, thần trí Tiểu Mã bỗng nhiên sáng suốt lên, cũng chính thời khắc này, hắn mở to hai mắt.
Một vùng không gian cổ lão đen tối như mực, hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ một sự vật nào ngoài bản thân hắn đang phát quang, thân người lại như đang lơ lững trên khoảng không tưởng chừng như vô tận này.
Tiểu Mã trong lòng hoảng sợ, hắn lập tức quát lên.
“A Thiên, ngươi đang ở đâu”
Đáp lại hắn chỉ có thanh âm của chính hắn vọng lại, thế là Tiểu Mã bắt đầu chạy, hắn cắm đầu mà chạy, không biết bao nhiêu lâu trôi qua, không biết đã chạy bao nhiêu dặm, chỉ biết đến khi hắn mỏi nhừ cả hai chân, thân thể suy nhược đến kiệt quệ, cuối cùng hắn ngã xuống.
Tiểu Mã ngã nhào trên mặt đất tối tăm, lạnh buốt.
“Có lẽ ta đã chết rồi” Tiểu Mã thất thần kêu lên.
Khi con người lâm vào tuyệt cảnh, trước mắt họ hoàn toàn là một màn đêm u tối không có lối thoát, Tiểu Mã chính đang mắc kẹt trong tuyệt cảnh của chính hắn.
Nhớ năm đó môn chủ thấy ta bị vứt ở vệ đường, ngài rủ lòng thương mang ta về nuôi nấng. Tri thức của ta là do Lý lão sư dạy dỗ, hai người này ân cao như núi.
Lại có Chu đội trưởng nữa, đúng rồi là Chu Bính, hắn cùng ta tu luyện từ nhỏ, bất quá hắn thiên phú thật cao, ta chỉ là một tên yếu đuối, không thể theo kịp được hắn. Bỏ đi, dù sao người ta là con trai của môn chủ cơ mà.
Còn ta, chỉ là một tên phế vật may mắn có được tốc độ tu luyện nghịch thiên. Mà hồn lực cao để làm gì, trong khi võ hồn lại phế đến như thế.
Đúng rồi ta còn có thù phải trả, là Lâm Chấn, hắn giết chết Chu đội trưởng, ta đã từng thề độc, sau khi trở nên cường đại phải kiếm hắn trả thù.
Còn có đồng bạn trong lớp, bọn họ không chê cười ta, còn nói ta là lớp trưởng của bọn họ, thật là một bọn dễ thương. Bất quá trong lớp có một tên tiểu quái vật.
Là hắn, hắn là Vân Chính Thiên, tiểu tử này ta vừa mới quen biết mà thôi, nhưng hắn đã làm ta khắc sâu trong tâm về ý chí kiên định cùng niềm tin tuyệt đối vào bản thân.
Hàng loạt dòng hồi ức bất giác như một cuộn phim chiếu chậm xuất hiện trong đầu Tiểu Mã, nhớ lại những cảnh này, hắn không ngăn được hai hàng lệ nóng.
“Xin lỗi mọi người, ta đi đây” Tiểu Mã hai mắt chuẩn bị nhắm lại, tức thì một cánh cửa ánh sáng không biết từ đâu lại xuất hiện trước mặt hắn, sau đó một cánh tay thò ra túm lấy cổ áo của hắn mà kéo đi.
“Tiểu Mã, tỉnh dậy”
Tiểu Mã đột nhiên bừng tỉnh, trước mặt hắn là Vân Chính Thiên cùng với mọi người. Hắn đưa tay dụi dụi mắt, sau đó há to miệng hỏi.
“Ta chưa có chết?”
“Đồ khùng” Can Hữu Long ở phía sau cốc đầu hắn một cái thật mạnh.
“Á đau, A Long ngươi mạnh tay thế làm gì, ta tỉnh dậy rồi”
Tiểu Mã thực sự đã tỉnh lại, Vân Chính Thiên thở phào một cái ngồi huỵch ra phía sau, gương mặt tái nhợt. Hiển nhiên đã tiêu hao gần như cạn kiệt hồn lực.
Tiểu Mã muốn đứng dậy, bất quá cả hai chân hắn nhất thời không cử động được, thanh âm hoang mang lại vang lên.
“Thôi chết rồi chân ta đã bị tàn phế”
Vô số đạo tiếng cười vang lên, không cần biết hắn đang giả ngốc hay như thế nào, việc Tiểu Mã tai qua nạn khỏi có thể nói là một việc thần kỳ, mà việc này chỉ có Vân Chính Thiên là hiểu rõ nhất.
Một canh giờ sau, tại Chính Điện.
Vân Chính Thiên hai mắt khép hờ, hắn đang ngồi minh tưởng khôi phục hồn lực. Bên cạnh chính là Can Hữu Long, Tiểu Mã cùng Mộng Hồng Nhan.
Đối với bốn người bọn hắn, ngày hôm nay thực sự quá dài, mà trong đó người cực khổ nhất không ai khác ngoài Vân Chính Thiên. Hắn hôm nay trở về, mục tiêu chỉ có một đó là xin tông môn chấp nhận cho ba người Tiểu Mã gia nhập Quân Đoàn cùng với hắn.
Mà Vân Chính Thiên một lòng vì bạn, cất công chuẩn bị đủ thứ nguyên liệu, hy vọng giúp đồng đội đề thăng thực lực, dù sao thi đấu giữa các đội ngũ đã sắp tới, hắn cũng cần chuẩn bị lực lượng cho riêng mình.
Hai mắt khẽ mở ra, Vân Chính Thiên khôi phục sắc thần, hắn chậm rãi đứng lên nhìn đồng bọn, đầy đủ ba người, nhất thời trên mặt không giấu được sự kinh hỷ. Nhân lúc ba người bọn hắn còn đang minh tưởng, Vân Chính Thiên tìm gặp Lý lão sư, hắn muốn kiểm tra lại chỉ số tinh thần lực a.
Đi thẳng tới gian phòng có đặt máy kiểm tra tinh thần lực, Vân Chính Thiên đã quá quen thuộc với loại máy này, hắn trực tiếp tiến vào, đeo các thiết bị cần thiết sau đó chăm chú quan sát bảng hiển thị.
Lần trước kiểm tra, chỉ số của hắn là 69, Linh Nguyên Cảnh, mà lúc đó Lý lão sư có nói, với độ tuổi của hắn, đạt tới chỉ số này là bực nào kinh người. Hiện tại Vân Chính Thiên có thể nói là hồn sư song thuộc tính, ngay cả bản thân Lý lão sư cũng nóng lòng muốn biết, hiện tại tinh thần lực của hắn mạnh tới mức nào.
Tinh thần lực kỳ thực rất khó tu luyện, bởi vì tùy vào thuộc tính võ hồn sẽ quyết định tốc độ trưởng thành của nó. Nếu như ngươi là một tên hồn sư hệ tinh thần, tất nhiên chỉ số tinh thần lực sẽ vượt xa so với hồn sư khác hệ.
Có thực tinh thần lực không thể tu luyện hay không? Theo lịch sử ghi chép lại, phương pháp tu luyện tinh thần lực thực ra có một cái, bất quá cách này rất khó để thực hiện.
Đó chính là gia nhập cổ lão tông môn Đường Môn, học lấy một tuyệt kỹ trong bộ Huyền Thiên Bảo Lục, là Tử Cực Ma Đồng.
Không cần nói cũng biết chuyện này khó thực hiện như thế nào, đừng nói nhiều năm qua Đường Môn mai danh ẩn tích, nhưng để được công nhận là Đường Môn đệ tử, ngươi cần đến mức độ thiên phú nào không ai biết được.
Thông số từ từ thay đổi, trong nháy mắt vượt qua trị số 69 của lần đầu, nhanh chóng tiếp tục tăng lên. Sắc mặt của Lý lão sư từ tò mò, dần chuyển sang kinh ngạc, khi hắn thấy được trị số cuối cùng, gương mặt hắn thật sự hoảng sợ, cứ như nhìn thấy một đầu hung thú hình người.
“Trị … trị số 156, là Linh Thông Cảnh cấp độ tinh thần” Lý lão sư lắp bắp kinh hãi thốt lên.
Đúng là như vậy, lực lượng tinh thần của Vân Chính Thiên không còn nằm trong phạm vi Linh Nguyên Cảnh nữa, bởi vì hắn thực sự đã bước vào Linh Thông Cảnh cảnh giới.
Linh Thông Cảnh là đạt được tâm thần thông linh, ý niệm hóa thành ý thức, đạt đến cấp độ này, hồn sư đã có thể điều khiển được tinh thần lực. Hiện tại Vân Chính Thiên cường độ thân thể có thể gánh chịu một cái lên tới bốn ngàn năm hồn hoàn, hoặc một cái ngàn năm hồn linh hoàn toàn không thành vấn đề.
Vân Chính Thiên khẽ mỉm cười, rõ ràng đối với thành tích này vô cùng hài lòng, hắn hướng Lý lão sư chấp tay nói “Đa tạ ngài Lý lão sư”.
Vân Chính Thiên không nán lại trong Bàn Long môn quá lâu, ngay khi ba người Tiểu Mã hoàn toàn khôi phục, hắn lập tức cáo từ môn chủ, trở về doanh trại.
“Chính Thiên, ngươi không muốn biết chúng ta có thành công hay không à?”
Can Hữu Long hơi mất kiên nhẫn nói.
Từ khi hoàn thành việc hấp thụ bảo vật tới nay, Vân Chính Thiên vẫn chưa hé răng hỏi bọn hắn có thành công hay không hoặc võ hồn của ngươi hiện tại cấp bậc nào, khiến cho bọn hắn muốn khoe mẽ cũng không khoe được.
Vân Chính Thiên thản nhiên nói
“Nhìn bộ dạng các ngươi vui như vậy, cần gì ta phải hỏi”
“Ây da ngươi thật là chán quá” Can Hữu Long phất phất tay nói.
Mộng Hồng Nhan đi sau cùng, thấy vậy nàng cũng lên tiếng.
“Hay là nói chuyện tại sao Tiểu Mã đột nhiên thành công đi, ngươi đã thì thầm điều gì vào tai hắn”
Tiểu Mã bên cạnh nghe vậy cũng hơi giật mình, quay đầu nhìn Vân Chính Thiên một cái, bất quá tên tiểu tử này cứ nhắm mắt mà đi như vậy, không có động thái gì.
“Chỉ là vài câu khích lệ thôi mà” Tiểu Mã nhe răng cười nói.
“Có ngu mới tin a” Can Hữu Long ngắt lời.
Bốn người nói chuyện cực kỳ vui vẻ, một phần đối với thực lực có tăng lên không nhỏ, một phần được chính thức gia nhập Chung Cực Hồn Sư Quân Đoàn, tâm tình người nào cũng vô cùng thoải mái.
Vân Chính Thiên khẽ liếc nhìn A Long, hắn thân thể cường tráng hơn rất nhiều so với khi chưa hấp thu Thiên Nguyên Long, xem ra võ hồn đã thành công tiến hóa, khí thế cũng khác trước rất nhiều.
Còn Mộng Hồng Nhan, sau khi tinh lọc võ hồn cho nàng, Vân Chính Thiên cũng vô tình tinh lọc luôn những tạp chất không cần thiết của Hỏa Tinh Quyền Trượng, hiện tại năng lực chưởng khống hỏa nguyên tố của nàng đã vượt xa lúc trước. Nàng cùng với Can Hữu Long có cấp bậc hồn lực bằng nhau, là 27 cấp Đại Hồn Sư.
Bất quá khi Vân Chính Thiên nhìn về Tiểu Mã, hắn không khỏi nghi ngờ, thực sự không đoán được võ hồn Tiểu Mã trở thành cái gì, chỉ biết là Tiểu Mã hắn cũng đã thành công. Với lại khẩu quyết Dịch Cân Kinh cũng đã truyền thụ cho hắn đệ nhất thức, cũng cần phải tiếp tục dạy thêm a.
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, những lời Vân Chính Thiên thì thầm trong tai Tiểu Mã, thực ra chính là khẩu quyết đệ nhất thức của Dịch Cân Kinh công pháp, mà Tiểu Mã không ngờ ngộ tính rất cao, luyện trong minh tưởng một lát liền đại thành, nhờ vậy mới bảo vệ được kinh mạch không bị vỡ tung.
“Tiểu Mã” Vân Chính Thiên truyền âm “Nhớ lấy khẩu quyết đã đã dạy cho ngươi, bất quá việc này cần ngươi giữ bí mật, nếu không ta đành phải giết người diệt khẩu”
Tiểu Mã nghe vậy khẽ biến sắc, đầu liên tục gật gật.
Hơn nữa ngày sau, doanh trại quen thuộc đã hiện ra trong tầm mắt.
Ba người Tiểu Mã trố mắt ra mà ngắm, đây chính là vũ đài của họ trong nhiều năm sắp tới.