Ân Minh Tuyết khẽ vỗ về gò má của hắn, nhẹ giọng nói: “Đừng đau buồn nam nhân của ta. Hải Thần kia lời nói vô cùng chuẩn xác, hiện tại ta đã tìm được lý do để thực hiện hắn yêu cầu. Không phải vì lấy đại cục làm trọng, cũng không phải vì muốn bảo vệ thế giới tươi đẹp này, càng không phải vì ta đã hoàn toàn tha thứ việc Hải Thần ở trong bóng tối mưu tính ta, mà ta tất cả là vì ngươi, vì nam nhân ta thương yêu nhất, nguyện vì ngươi hy sinh tính mệnh cũng muốn ngươi được sống. Cũng giống như ngươi lúc này vì muốn bảo hộ ta mà thiêu đốt lên sinh mệnh lực, lần này hãy để ta đem yêu thương đốt cháy và trở thành một phần cơ thể ngươi. Xin ngươi cứ yên tâm, cho dù ta có chết, đi ta vẫn mãi mãi dõi theo ngươi, mãi luôn tồn tại bên trong trái tim này.”
Nàng lúc này tinh thần vô cùng tỉnh táo, hai mắt sáng như nhật nguyệt tinh thần, bên trong chứa đựng vô biên cảm xúc. Cho dù Vân Chính Thiên nội tâm thật lòng không muốn đấy, nhưng lý trí của hắn cũng không thể phủ nhận đây là cách duy nhất để khiến hắn có thể tiếp tục sống sót sau khi ra khỏi không gian cầm cố này.
Chỉ là, hy sinh người khác để đổi lấy mình được sống, ý nghĩa của nó nằm ở đâu cơ chứ. Chỉ cần sở hữu sinh mệnh hết thảy sinh linh đều bình đẳng, không thể nói ngươi tính mệnh so với người khác cao quí hơn, quan trọng hơn, đáng sống hơn. Phàm là người đều có tự tư tự lợi, đem lợi ích của bản thân mình đặt lên hàng đầu, xem nhẹ lợi ích của người khác, đó mới là chân chính nhân sinh khốc liệc.
Nhưng dù sao, Vân Chính Thiên làm việc nguyên tắc chung qui vẫn có giới hạn, chỉ cần là hắn bằng hữu, là hắn người yêu cho nên mới có như vậy dằn vặt.
Vân Chính Thiên đột nhiên quay sang nhìn Nhạc Thiên Thần, ánh mắt khát khao một tia ánh sáng, khẽ cúi đầu thật sâu: “Nhạc lão tiền bối, ngài là Chuẩn Thần Cực Hạn Đấu La, ngài hẳn phải có một cách gì đó để giải quyết chuyện này, Vân Chính Thiên ta cầu xin ngài, nếu như có một tia mảy may hy vọng dù là nhỏ bé, cũng thỉnh cầu ngài nói ra.”
“Chính Thiên ca ca.” Ân Minh Tuyết vô cùng xúc động thổn thức kêu lên. Vân Chính Thiên lập tức giơ tay lên ngăn lại nàng, hắn đã hạ quyết tâm, còn nước còn tát.
Nhạc Thiên Thần trầm mặc một lát, sau đó lại nói: “Mặc dù những chuyện các ngươi vừa nói ta không cách nào chứng thực cũng không cách nào tin tưởng. Bất quá lấy thực tế tình cảnh mà nói, ngươi khuyết thiếu trái tim vị trí cũng có thể tu bổ trở lại. Phương án thứ nhất chính là như nàng vừa nói, đem nàng hồn phách cùng với viên thâm thúy tinh hạch kia trao cho ngươi, sau đó để ngươi tiến hành luyện hóa nó thành một viên mới tinh trái tim là được. Phương án thứ hai là do ta mới nghĩ ra, cũng không cách nào biết được nó có hiệu nghiệm hay là không.”
Nói tới đây Nhạc Thiên Thần bỗng nhiên ngưng lại. Vân Chính Thiên vội vàng thúc dục: “Xin ngài cứ nói ra.”
Nhạc Thiên Thần thở dài một cái, lại nói tiếp: “Ngươi là kẻ đã thôn phệ Thiên Sứ thần lực có trong Thánh Vật của gia tộc chúng ta, đáng lẽ ta phải thay mặt gia tộc thanh lý môn hộ, đoạt lại Thiên Sứ bản nguyên, cũng cố thần lực cho Thiên Sứ thần vị chuẩn bị trùng thế. Nhưng ta nghĩ đi nghĩ lại, nhận thấy suy nghĩ như vậy quả thực cổ hủ ngu xuẩn. Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc đã mang trên mình sứ mệnh phục hưng Thiên Sứ thần vị đã mấy vạn năm, cũng đến lúc buông xuống rồi. Ngươi có thể hấp thụ được Thiên Sứ thần lực, chứng tỏ ngươi không phải tà hồn sư, cũng tuyệt đối xứng đáng trở thành kẻ kế nhiệm Thiên Sứ chi thần.”
Nhạc Thiên Thần thanh âm nhàn nhạt, lệnh Vân Chính Thiên cũng vì thế mà thay đổi sắc mặt. Hắn trong người chảy xuôi hai loại bất đồng thần vị đến từ Thần Giới, Ma Giới, gốc gác sâu xa lại cùng với Kiếm Si, Linh Băng Đấu La có điểm qua lại dây dưa, hơn nữa vừa mới đây còn xác nhận Thời Không Chi Tử đích thân phận, bây giờ nếu như lại thêm vào một cái Thiên Sứ thần vị, hắn cảm thấy mình giống như một cái nồi thập cẩm.
Mặc dù hắn khá chắc chắn Linh Băng Đấu La sẽ không truyền thừa thần vị cho mình, nhưng Kiếm Si cùng hai loại bất đồng Ma, Thần vị kia cũng không cách nào hoàn toàn xác định được. Hắn tự nhiên không ngại bản thân có thể kế thừa Thiên Sứ chi thần, ai lại ngại khi bị thần cách nhìn trúng cơ chứ? Đó là vạn năm không có một lần xuất hiện cơ hội cơ mà. Nhưng điều làm hắn lo lắng ở đây, chính là hỗn tạp thần vị ở bên trong cơ thể sẽ vì vậy mà xúc động, biết đâu mất còn hơn được thì phải làm sao.
Dường như hiểu được suy nghĩ của Vân Chính Thiên, Nhạc Thiên Thần mỉm cười nói: “Đừng lo lắng, ta nói như vậy không phải bắt ép ngươi tiếp nhận Thiên Sứ thần vị, dù sao bây giờ thần vị còn chưa có hoàn toàn khôi phục lại bản nguyên năng lượng, ngươi cũng vô pháp tiếp nhận truyền thừa. Cho nên ta nghĩ ra phương án thứ hai, chính là muốn ngươi triệt để hấp thụ hai phần năng lượng còn xót lại trong hai món Thánh Vật của gia tộc chúng ta, dùng nó làm bàn đạp để tái tạo trái tim của mình. Ngươi thấy thế nào?”
Một lời này vừa dứt, Vân Chính Thiên lẫn Ân Minh Tuyết hai mắt tràn ngập kinh ngạc chi sắc, bọn hắn hai người ngàn vạn lần không thể ngờ tới, Nhạc Thiên Thần lại có thể hào phóng như vậy, đem toàn bộ Thánh Vật mà gia tộc cất công bảo hộ suốt mấy vạn năm đưa cho Vân Chính Thiên, đây là cỡ nào sảng khoái mới có thể làm được. Lấy Nhạc Thiên Thần bối phận, tự nhiên không thể xàm ngôn, mà tình cảnh hiện tại lão cũng không nói lời vô ích.
Vân Chính Thiên vội vàng ôm quyền, thái độ có thêm cung kính: “Nhạc lão tiền bối, ngài có ân với ta, ta còn chưa kịp cảm tạ, nay ta lại muốn lấy đi hai món Thánh Vật cuối cùng của Thiên Sứ gia tộc, phần này nhân tình làm sao có thể báo đáp đây?”
Nhạc Thiên Thần hào khí như mây, ngửa đầu cười thật giòn giã: “Hảo tiểu tử, ngươi mắt sáng như đuốc, tâm sáng như gương. Ta đây cũng không lấy bụng tiểu nhân đo lòng dạ quân tử nữa.”
Vân Chính Thiên cười khổ: “Như vậy tốt hơn a.”
Nhạc Thiên Thần vuốt chòm râu trắng, khẽ gật đầu: “Ta đồng ý giao cho ngươi hai món Thánh Vật còn lại, tin tưởng chỉ cần triệt để hấp thu năng lượng bên trong, ngươi trái tim sẽ có thể tái tạo trở lại, thậm chí muốn so với lúc trước vững vàng hơn nhiều. Bất quá ta có một điều kiện.”
“Nguyện nghe này tường.” Vân Chính Thiên đã đoán được từ trước.
“Ngươi phải thành hôn với nha đầu này, ta không quản nàng là chính hay là thứ, nhưng phải cho nàng một cái rõ ràng danh phận, sau đó ngươi đồng thời phải thuyết phục nàng nhận tổ qui tông, trở lại làm một thành viên của Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc.” Nhạc Thiên Thần hai tay chống nạnh nói ra điều kiện, ánh mắt không quên liếc nhìn về phía Ân Minh Tuyết.
Vân Chính Thiên nghe xong điều kiện, trong lòng không khỏi thở dài. Nguyên lai là như vậy, Nhạc Thiên Thần quả thực xứng với mấy chữ cáo già sống lâu năm hoặc là hồ ly thành tinh. Vân Chính Thiên chỉ cần hơi động não, đã nhìn ra toàn bộ vị Thiên Thần Đấu La tiểu tư tâm sau lưng.
Đối với lão bây giờ mà nói, Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc tình cảnh hết sức không ổn, Ân Minh Nghĩa đương nhiệm tộc trưởng khoảng cách vươn tới Cực Hạn Đấu La còn một đoạn không ngắn, mà Nhạc Thiên Thần tuổi tác đã cao, có thể nói chân chính gần đất xa trời lão giả, cho nên bây giờ cũng muốn tính toán một chút hậu chước cho gia tộc sau khi lão lìa đời cũng là kế sách hay.
Tam đại Thánh Vật trước sau thiếu một cái, Thiên Sứ Thủ Hộ Đại Trận căn cơ bất ổn, không biết đến khi nào sẽ hoàn toàn sụp đổ, mà Thiên Sứ năng lượng bị Vân Chính Thiên lần trước hấp thu đã cùng với Thần Hạch bạo tạc mà tan biến, hiện tại vô pháp khôi phục lại tam đại Thánh Vật như lúc xưa. Lại nói chung cực chi chiến vẫn đang diễn ra còn chưa biết kết quả như thế nào, lỡ như Nhân Vực như cũ là bên bại trận, vậy thì Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc ở Thú Vực phải làm sao tiếp tục sinh tồn đây, khi không có thủ hộ đại trận, bọn hắn sẽ trở thành miếng mồi ngon cho kẻ thù.
Chính vì lẽ đó, Nhạc Thiên Thần cẩn thận suy tính trước sau, trong lòng đã có quyết định. Trước mắt liền muốn đem hai cái đã hoàn toàn hóa thành gân gà Thánh Vật kia giao cho Vân Chính Thiên, đổi lại lão sẽ nhận lại được vị thanh niên này khắc sâu đại lượng ân tình, lão còn chu đáo đến mức không quên đặt điều kiện liên quan đến hôn lỹ, muốn Vân Chính Thiên phải danh chính ngôn thuận trở thành hôn phu của Ân Minh Tuyết và sau đó khiến Ân Minh Tuyết trở lại gia tộc nhân tổ qui tông.
Nói một cách dễ hiểu, Nhạc Thiên Thần đang muốn gián tiếp thông qua hôn lễ của bọn hắn mà lôi kéo Vân Chính Thiên trở thành Thiên Sứ tộc nhân.
Theo một khía cạnh nào đó mà xem xét, Nhạc Thiên Thần lẫn Vân Chính Thiên đều đạt được lợi ích trong giao dịch lần này. Vân Chính Thiên chỗ tốt nhất không cần nghi ngờ, đó là có thể giữ được tính mạng của Ân Minh Tuyết, đây chính là then chốt nhất lợi thế mà Nhạc Thiên Thần nắm được. Mà về phía Nhạc Thiên Thần cũng sẽ vì gia tộc mà lập được đại công lao, đó chính là một cái đỉnh cấp cường giả chỗ dựa trong tương lai không xa. Bởi vì lấy Vân Chính Thiên tư chất, hắn tuyệt đối có tư cách đánh sâu vào Cực Hạn Đấu La trình tự, thậm chí còn muốn siêu việt Nhạc Thiên Thần cũng không phải cái gì bất ngờ sự tình. Có như vậy cường giả chống lưng, Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc chắc chắn thiên thu vạn tái không thể lụi tàn.
Vân Chính Thiên hơi nghĩ một chút, sau đó lại nhìn Ân Minh Tuyết đáp: “Ý muốn của lão tiền bối, ta đã hiểu được. Ta trước sau đều nghĩ ở bên cạnh nàng, bồi bạn nàng suốt đời, nhưng về chuyện nhận tổ qui tông của nàng, ta không làm chủ được.”
Hắn tôn trọng quan niệm cá nhân của Ân Minh Tuyết, cho nên giao quyền quyết định cho nàng.
Ân Minh Tuyết không để hắn đợi lâu, lập tức đưa ra quyết định: “Thái thượng đại trưởng lão, nghi thức nhận tổ qui tông có thể bắt đầu sao?”