Hỏa Phượng Hoàng dưới Vạn Tiễn Thất Thải tựa như bông gòn, trực tiếp bị phá nát. Sau đó vạn tiễn che phủ cả bầu trời, một lần nữa tăng tốc xuyên tới Vân Chính Thiên vị trí.
Uy lực của ma trận vạn tiễn của nàng vô cùng cường đại, Long Thần thành tiểu đội bên dưới, cũng chưa một lần nào nhìn thấy Hỏa Phượng Hoàng thất bại thê thảm như vậy.
Mộng Hồng Nhan có bậc này uy lực, lò do đệ tứ hồn hồn hoàn của nàng xuất ra hồn kỹ, dưới tình huống có Thất Thải lĩnh vực tăng phúc, đạt tới trình độ tương đương mạnh mẽ.
Vân Chính Thiên mắt thấy công kích ảo diệu như vậy, trong lòng cũng thập phần kinh ngạc. Bất quá thủ đoạn như vậy, nếu muốn đem hắn đánh bại, còn xa xa không đủ.
Thế nhưng, hắn không thể không công nhận, muốn sử dụng đơn thuần Thất Diện kiếm bốn cái hồn hoàn, liền không cách nào cũng Mộng Hồng Nhan nhanh chóng đánh bại. Dù sao nàng đã tiến vào Hồn Vương cấp bậc, tổng sản lượng hồn lực của nàng vượt xa Vân Chính Thiên, võ hồn lại không hề thua kém, lại có lĩnh vực tăng phúc.
“Đành vậy.” Vân Chính Thiên trong lòng than thở.
Thế là, đồng tử hắn bỗng lóe lên một tia hắc sắc, mái tóc trắng dài đột nhiên hóa thành một màu đen kịt, trên người tràn ngập tử vong khí tức.
Ngay lúc Mộng Hồng Nhan còn đang bất ngờ vì biến hóa của hắn, thì từ mi tâm Vân Chính Thiên, vô tận hắc quang trực tiếp phóng thích.
"Chuyện này..."
Mộng Cảnh Chân đang dằn co với Can Hữu Long bên kia, cũng khẽ rùng mình một cái. Cảm giác tử vong tràn ngập trong thiên địa, giống như hắn đang đối mặt với một đầu vạn năm hồn thú sở hữu hắc ám chi lực.
Can Hữu Long tâm trạng cũng bất ngờ như Mộng Cảnh Chân, hắn không hề hay biết trên người Vân Chính Thiên tồn tại loại lực lượng đáng sợ như vậy. Mặc dù Thiên Nguyên Long võ hồn huyết thống tiến hóa đến đẳng cấp không thấp, nhưng đứng trước loại sát khí như thế này, chỉ có thể ngoan ngoãn mà qui phục.
"Lão đại từ khi nào sở hữu hắc ám lực lượng kinh khủng như vậy."
Mộng Hồng Nhan khoảng cách so với hai người kia, không nghi ngờ gì, là gần với Vân Chính Thiên nhất, mắt thấy đối phương biến hóa nghiêng trời lệch đất, nàng hai mắt lần đầu dâng lên một tia hoảng sợ.
Bất quá, ma trận Vạn Tiễn Thất Thải của nàng đã thôi động tới cực hạn uy lực, nàng trong lòng tin tưởng, một kích này liền có thể đem Vân Chính Thiên đánh bại.
"Chịu thua đi."
Mộng Hồng Nhan giữ vững tinh thần, lập tức quát lớn, Thất Thải Quang Sắc theo cánh tay nàng duỗi ra, trực tiếp dung nhập vào ma trận Vạn Tiễn Thất Thải bên trên, đem số lượng mũi tên điên cuồng nhân bản.
Hưu!
Tóc đen Vân Chính Thiên hờ hững nhìn ma trận Vạn Tiễn Thất Thải trên không, trong mất không có nữa điểm quan tâm. Một đạo lưu quang lóe lên, thân thể ngay tại vị trí đó trực tiếp biến mất.
Mộng Hồng Nhan thấy vậy, trong lòng không khỏi hoảng sợ kêu lên:
"Không thể nào, Hồn Tông không thể sở hữu tốc độ nghịch thiên như thế."
Vân Chính Thiên hóa thành một đạo lưu quang, lập tức ly khai phạm vi công kích của ma trận, ngay sau đó, dưới con mắt kinh hãi thế tục của Mộng Hồng Nhan, Vân Chính Thiên phân tách ra, liền hóa thành hai đạo thân ảnh, một tóc trắng, một tóc đen, song song với nhau mà đứng.
Hồn Kiếm võ hồn phóng thích về sau, Vân Chính Thiên chính là đem một phần linh hồn, dung hợp với ma kiếm, dưới sự dẫn dắt của hắc hóa lực, trực tiếp thoát ly bản thể, hóa thành một đạo phân thân.
Loại năng lực kỳ lạ này, cho dù là Lương Thế Nhân hoặc Mã Thiên Hoa bên kia, cũng là lần đầu nhìn thấy.
Có tới hai Vân Chính Thiên, Mộng Hồng Nhan có chút lúng túng. Nàng đối với năng lực này của hắn, vẫn chưa một lần kinh qua, vì vậy tâm tình thiếu nữ lập tức dao động.
Từ đầu trận tới giờ, Mộng Hồng Nhan đều lấy tư thái bình tĩnh mà đối đầu, lần lượt là Can Hữu Long, cho tới Vân Chính Thiên, nàng đều thể hiện ra bản thân vượt trội. Bất quá, tất cả chỉ là do nàng đối với hồn kỹ bọn hắn có một chút am hiểu.
Nhưng bây giờ tình thế đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Vân Chính Thiên đệ nhị võ hồn, mang tới thủ đoạn như thế nào, nàng vạn lần không đoán ra được.
Long Thần thành tiểu đội bên dưới, càng vì hắn biến hóa mà không ngừng há mồm trợn mắt lên.
Hàn Thanh Chi hai gương mặt hiếu kỳ, nhìn ca ca của nàng, có chút kinh hỷ nói:
"Ca ca thật cường đại, A Nhân, ngươi có biết năng lực này của hắn như thế nào không, ta vẫn chưa có nghe nói qua a."
Hàn Thanh Chi câu hỏi, không bất ngờ đều là câu hỏi xuất hiện trong đầu Can Hữu Long, Tiếu Phong và Hoa Quyển Sinh ba người.
Lương Thế Nhân thản nhiên nói:
"Lão đại uy vũ, vài ngày trước ở dưới Huyết Hải, thành công thức tỉnh đệ nhị võ hồn. Theo như hắn nói, đây chính là võ hồn không hề tồn tại trong lịch sử Đấu La, ta cũng không biết gọi là gì. Bất quá ta tin tưởng, võ hồn này cực kỳ khủng khiếp. Xem ra trận chiến sắp sửa kết thúc rồi."
Hắn vừa dứt lời, Hàn Thanh Chi mấy người hai mắt không khỏi sáng lên, đối với Vân Chính Thiên càng tăng thêm một cảm giác tôn sùng. Vân Chính Thiên, không hổ là đội trưởng của hắn, càng là người hay sáng lập kỳ tích a.
Chỉ cần Vân Chính Thiên còn đứng vững, Long Thần thành tuyệt đối không thể thuy cho bất kỳ tiểu đội nào được.
Vân Chính Thiên trên tay vẫn nắm lấy Hỏa Phượng Kiếm, tâm niệm vừa động, đạo phân thân tóc đen trực tiếp tiêu thất, sau đó hắn một cước cũng giẫm xuống đất, trực tiếp nối đuôi mà lên.
Mộng Hồng Nhan đáy mắt không giấu được sự ngưng trọng, bởi vì đạo tóc đen phân thân kia, thực lực cũng tương tự như Vân Chính Thiên bản thể, làm sao nàng không ngưng trọng cho được.
Rốt cuộc lúc này, lần đầu tiên từ khi tiến vào Hồn Vương cấp bậc. Sau lưng nàng, đệ ngũ vạn năm hồn hoàn sáng lên, tức thì Mộng Hồng Nhan khí tức đại thịnh. Thất Thải Quyền Trượng lăng không mà lên, sau đó Thất Thải Quang Sắc nhắm vào Quyền Trượng mà bay vào. Tức thì Thất Thải Quyền Trượng cấp tốc lớn lên, chớp mắt một cái chiều cao phải vượt qua ba mươi mét.
Không lồ Quyền Trượng huyền phù trên không, tỏa ra vô tận uy nghiêm mị lực, quét một vòng hết thảy chúng sinh bên dưới, từng hồi ‘Ong Ong’ phát ra.
Nơi hạch tâm của Quyền Trượng, một viên Thất Thải Tinh Thạch bỗng nhiên lóe lên, tức thì một cột Thất Thải Quang Trụ hung hăng bắn ra, công kích tới tóc đen phân thân đang điên cuồng lao đến.
Thất Thải Quang Trụ lướt xuống, liền đem tóc đen phân thân kia trực tiếp xuyên thủng lồng ngực vị trí. Bất quá, Mộng Hồng Nhan còn đang vui mừng, thì nàng tức khắc nhận ra. Thất Thải Quang Trụ vừa xuyên qua, hoàn toàn không thể đem tóc đen phân thân bước chân cản trở.
Tựa như bản thân hắn đối với công kích vật lý như vậy, không có tư cách mạo phạm hắn thân thể.
"Không thể nào."
Mộng Hồng Nhan thất thanh nói. Trong lúc nàng càng đang bất ngờ thì tóc đen phân thân đã tiếp cận vị trí của nàng, một thanh Huyết sắc trường kiếm vung lên, từ trên trời giáng xuống.
Tức thì Mộng Hồng Nhan cảm thấy tê dại cả người, sau đó có cảm giác linh hồn của mình bị một loại lực lượng vô hình, hung hãn nắm lấy, hung hãn kéo ra.
"A."
Mộng Hồng Nhan tứ chi bủn rủn, trực tiếp rơi xuống mặt đất, nằm bất động.
"Hồng Nhan."
Mộng Cảnh Chân nhìn thấy muội muội thất thủ, liền hét lớn.
Tình huống xảy ra quá sức bất ngờ, hắn chỉ kịp thấy tóc đen phân thân kia rút ra một thanh Huyết sắc trường kiếm, sau đó hắn hung hăng đâm vào vị trí trái tim của Mộng Hồng Nhan.
Kiếm chiêu nhanh như vậy, đổi lại là hắn, cũng không chắc có thể đem công kích ngăn cản hay không. Thế nhưng một kiếm này, không hiểu sao lại không làm nàng bị thương, chỉ thấy Huyết sắc trường kiếm sau khi rút ra ngoài, nó đã kéo theo một đạo bóng đen thân ảnh.
Tóc đen phân thân rút ra, chính là linh hồn của Mộng Hồng Nhan, dưới hiệu quả của đệ nhất hồn kỹ Câu Hồn, đã rơi vào trong tay Vân Chính Thiên.
Đối với Mộng Hồng Nhan mà nói, tinh thần lực của nàng vốn không quá mạnh mẽ, dưới thủ đoạn này của Vân Chính Thiên, đã mất đi lực chiến, rơi vào hôn mê.
Vân Chính Thiên bản thể lúc này cũng đã lao tới, hắn một cước đạp lên cao, sau đó đem Hỏa Phượng Kiếm đâm xuống, mũi kiếm cắm vào mặt đất, cách đầu của Mộng Hồng Nhan khoảng chừng một gang tay, chỉ cần hắn lật tay kéo qua, nàng lập tức phân thành hai mảnh.
"Vân Chính Thiên, đừng làm hại muội muội của ta."
Mộng Cảnh Chân điên cuồng gầm lên, tức tốc xông tới, hắn hiện tại chỉ muốn đem Vân Chính Thiên phân thân vạn mạnh, giải vây cho Mộng Hồng Nhan.
Vân Chính Thiên sát khí từ trong đồng tử lóe lên, tức thì hừng hực hỏa diễm bộc phát, đem Mộng Cảnh Chân đang xông lên trực tiếp thiêu đốt. Dưới áp lực hỏa diễm điên cuồng như vậy, Mộng Cảnh Chân vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Vân Chính Thiên thi triển ra, nhất thời đình chỉ di chuyển, sắc mặt thập phần kiêng kỵ.
"Ngươi dừng lại ở đó, nếu còn tiến tới, ta không biết được mình sẽ làm gì nàng đâu."
Vân Chính Thiên lạnh tanh nói, tựa như thiếu nữ nằm dưới đất kia, cùng hắn chưa từng có bất kỳ mối quan hệ nào.
Mộng Cảnh Chân gương mặt kinh hoảng, hắn rõ ràng cảm thấy sát khí trong thanh âm của Vân Chính Thiên không phải giả tạo, không lẽ tên này thực sự nhẫn tâm, sắn sàng đem Mộng Hồng Nhan sinh mệnh nhỏ bé chấm dứt không một chút do dự
Thân thể không khỏi run rẩy, Mộng Cảnh Chân lùi lại phía sau hơi mười mét, hai mắt âm trầm nhìn Vân Chính Thiên, tức giận nói:
"Ngươi muốn làm sao?"
Mộng Cảnh Chân ngữ điệu thay đổi, không còn khẩu khí ngạo mạn như trước. Bây giờ hắn lại đang bị Vân Chính Thiên chiếm cứ thượng phong, làm sao không khỏi nhún nhường.
Vân Chính Thiên cười lạnh nói:
"Tất nhiên là muốn Hỏa Thần thành ngươi bỏ cuộc rồi, đồng thời ngươi phải quì gối trước ta, cúi đầu tạ lỗi vì đã buông lời khinh thường."
Mộng Cảnh Chân nghe vậy, nhất thời gầm lên:
"Hoang đường."
Bắt hắn nhận thua, có thể làm được, nhưng nến bắt hắn vứt bỏ tôn nghiêm bản thân lên tiếng xin lỗi một tên thấp tuổi hơn như vậy, có chết hắn cũng không làm được.
Thái độ Mộng Cảnh Chân không nằm ngoài dự đoán, Vân Chính Thiên thản nhiên nói:
"Ngươi bây giờ có tư cách đàm phán công bằng chút nào hay sao. Nếu không niệm tình Hồng Nhan là bạn bè cũ, ta đã không cùng ngươi nói chuyện. Thử nghĩ đi, chỉ cần đem nàng chém chết, sau đó với sức hai người bọn ta liên thủ, ta cam đoan có thể khiến Mộng Cảnh Chân người sẽ chết bằng phương thức khó coi nhất."
Mộng Cảnh Chân lắng nghe Vân Chính Thiên nói, có một cảm giác lạnh lẽo từ trong linh hồn truyền ra. Tên thiếu niên này, còn có nhân tính không. Hắn có thực sự là người quen của Hồng Nhan hay không vậy.
Mộng Cảnh Chân từ nhỏ ở trong Mộng Gia bản tính đã kiêu ngạo, coi trời bằng vung. Hắn thiên phú tuyệt đối không kém muội muội mình là bao, cùng với việc từ nhỏ sống trong chăn ấm lụa là, khiến hắn càng thêm khinh thường những người khác.
Bất quá, lần này hắn thực sự đá phải thiết bảng. Vân Chính Thiên so với Mộng Hồng Nhan, thiên phú còn cao hơn gấp mấy lần, chỉ sợ có thể so với Từ Thiên Phong, Vương Hạo đỉnh cấp tuổi trẻ kia, hoàn toàn không kém là bao.
Nội tâm thống khổ cùng cực, Mộng Cảnh Chân nghiến răng nghiến lợi. Hiện tại bản thân đang ở tình huống khó xử, nếu không làm theo lời của hắn, chỉ sợ tính mạng hai người Mộng gia liền khó giữ.
Tham gia Vực Chủ khảo nghiệm, bọn hắn đã biết trước tính mạng của binh sĩ không được đảm bảo, nếu bọn hắn vong mạng tại đây, Mộng gia trưởng bối có truy cứu, cũng không thể làm gì được bọn Vân Chính Thiên này.
Hai mắt tràn ngập tơ máu, nội tâm Mộng Cảnh Chân điên cuồng suy nghĩ. Hắn có thể vứt bỏ sự tôn nghiêm của mình, vứt bỏ sự tự cao của mình mà hạ mình xin lỗi như Mộng Hồng Nhan từng làm trước Mộng Gia trưởng bối, xin cho nàng được quay lại gia tộc hay không.
"Đáng tiếc, ta không kiên nhẫn được nữa."
Dứt lời, Vân Chính Thiên cổ tay khẽ động, Hỏa Phượng Kiếm lóe lên một tia sắc bén, liền bắt đầu kéo qua vị trí cái cổ của Mộng Hồng Nhan.
"Dừng lại đi, ta xin lỗi."
Mộng Cảnh Chân hai chân trực tiếp quì xuống, võ hồn trên người giải khai, cúi gầm mặt nói với Vân Chính Thiên.
"Cảnh Chân huynh, ngươi nói cái gì ta nghe không rõ."
"Ta nói, ta xin lỗi vì đã khinh thường ngươi, khinh thường Long Thần thành tiểu đội. Hãy tha mạng cho muội muội của ta."
Vân Chính Thiên nghe vậy, trong mắt không giấu được nét cười nhàn nhạt, tay áo phất lên liền đem đạo tóc đen phân thân kia biến mất, sau đó hắn nhìn xuống Mộng Hồng Nhan dưới đất cười nói:
"Ngươi nghe rõ rồi chứ, huynh trưởng của ngươi vì ngươi mà xin lỗi rồi."
Tức thì, Mộng Hồng Nhan mở ra hai mắt, nàng lập tức ngồi dậy, nhìn về phía Vân Chính Thiên tỏ ý cảm tạ. Sau đó, nàng hướng Mộng Cảnh Chân, có chút yếu ớt kêu:
"Ca ca."
"Hồng Nhan, ngươi không sao chứ." Mộng Cảnh Chân lập tức chạy đến bên cạnh nàng, ân cần hỏi han.
Mộng Hồng Nhan lắc đầu nói:
"Ngươi vì ta mà từ bỏ đi cao ngạo, ta thực rất vui. Ca ca ngươi có biết không, kỳ thực ngươi thiên phú so với ta cao hơn nhiều lắm. Ngươi có bá khí, có tư chất, còn ta chỉ là một tiểu nữ tâm tư yếu ớt mà thôi. Hạn chế của ngươi chính là tính khí quá kiêu ngạo, vì vậy không cách nào đem toàn bộ tiềm năng kích phát ra được."
Mộng Cảnh Chân nghe vậy, trong lòng chợt hiểu, có chút buồn bực nhìn nàng nói:
“Vì vậy mà ngươi thông đồng với Vân Chính Thiên, lừa gạt ta sao?”
Mộng Hồng Nhan lắc đầu đáp:
“Không có, kỳ thực khi nãy bị một kiếm của hắn đâm vào, ta liền thua rồi. Thua tâm phục khẩu phục. Chỉ có điều một kiếm của hắn, không chỉ câu dẫn linh hồn ta ra, mà còn biết được tâm tư từ tận trong đáy lòng. Vì vậy hắn liền nói với ta, muốn giúp ngươi cởi bỏ tính kiêu cao ngạo mạn, cũng tại ta muốn tốt cho ngươi, tốt cho Mộng gia mà thôi.”
Mộng Cảnh Chân vành mắt hơi đỏ lên, một tay xoa đầu nàng, hai mắt nhìn sang Vân Chính Thiên đứng gần đó, khẽ nói:
“Ta nhận thua. Chính Thiên đội trưởng, đa tạ.”
..............