Cự Quỷ Vương quá hiểu Bạch Tiểu Thuần, lúc này hắn quát lớn.
- ít giả vờ ngây ngốc với ta!
- Ta nói cho Bạch Hạo ngươi biết, ngươi không thể động vào Trần Mạn Dao, nàng có lai lịch quá lớn...
Biểu lộ của Cự Quỷ Vương nghiêm túc, một thân uy áp bộc phát bao phủ bốn phía, giọng nói giống như thiên lôi, muốn chấn nhiếp Bạch Tiểu Thuần.
Hắn dùng chiêu này với người khác còn được, nhưng Bạch Tiểu Thuần trong khoảng thời gian này cũng quen thuộc Cự Quỷ Vương, hắn ủy khuất nhìn Cự Quỷ Vương.
- Vương gia, ta thật sự không biết Trần Mạn Dao là ai.
- Đủ rồi, nơi này không có người ngoài, ngươi cùng đừng làm ra vẻ mặt này, lão phu biết rõ ngươi vừa ý mỹ mạo của Trần Mạn Dao, nàng là ái đồ của Đại Thiên Sư, hôm nay Đại Thiên Sư đã hỏi thăm, ngươi nhanh thả nàng ra, không phải xinh đẹp sao, có cái gì lớn chứ, về sau ta ban thưởng cho ngươi một ít.
Cự Quỷ Vương không kiên nhẫn lên tiếng, hắn cảm thấy chuyện này rất đơn giản, một người con gái mà thôi, hắn không cho rằng Bạch Tiểu Thuần sẽ không rõ tình thế.
Cự Quỷ Vương đã nói rõ như thế, nội tâm Bạch Tiểu Thuần xoắn xuýt, hắn thật không dám thả Trần Mạn Dao đi, bởi vì việc này liên quan tới mạng nhỏ của hắn, trong đầu hắn xuất hiện nhiều ý niệm, đang cân nhắc nên hóa giải lúc nào, Cự Quỷ Vương nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần do dự liền tức giận.
Lần này là giận thật sự, toàn thân của hắn tỏa ra sát khí băng hàn, trong mắt càng lạnh lùng nhìn sang Bạch Tiểu Thuần.
- Lập tức giao Trần Mạn Dao ra đây, Bạch Hạo, chớ ép bổn vương động thủ.
Ánh mắt Cự Quỷ Vương xuất hiện hàn ý, giọng nói rét lạnh như băng tuyết, cả mật thất biến thành hàn trì.
Bạch Tiểu Thuần vốn xoắn xuýt sốt ruột, bảo hắn giao Trần Mạn Dao chẳng khác gì giao cái mạng nhỏ của mình vào tay đối phương, hắn không phải không tin Trần Mạn Dao, mà là chuyện liên quan tới sinh tử không phải tin tưởng có thể nói được.
Thậm chí có thể nói, hắn tin tưởng Bạch Hạo nhưng hắn không có nắm chắc về Trần Mạn Dao.
Hiện tại Cự Quỷ Vương gầm lên truyền khắp mất thất, hắn cảm nhận được hàn ý trên người Cự Quỷ Vương, thậm chí còn có một chút sát cơ.
Tất cả làm cho Bạch Tiểu Thuần nhớ lại lúc Cự Quỷ Vương vừa khôi phục tu vi và cầm Thiên Nhân Kim Hồn trong tay, hắn dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn mình và nói mấy câu cân não.
- Ngươi cho ta một lý do không giết ngươi.
Những lời này làm Bạch Tiểu Thuần khi đó sợ hồn phi phách tán, lú này nhìn thấy Cự Quỷ Vương hiện tại liền nhớ tới chuyện ngày hôm đó.
Nghĩ tới mình trải qua cửu tử nhất sinh cứu Cự Quỷ Vương, lại nghĩ tới trong Luyện Hồn Hồ, nếu không phải mình là Thiên Đạo Nguyên Anh cường hãn, nếu không bằng vào hào quang cấm chế không ngừng hấp thu tu vi của hắn, chính mình nhất định không thể thoát khỏi sát chiêu của hơn trăm người tấn công, sợ rằng hắn đã vẫn lạc từ sớm.
Tất cả những việc này đều xuất hiện trong lòng Bạch Tiểu Thuần, hiện tại Cự Quỷ Vương sinh ra sát cơ và hàn ý áp bách, hắn cũng không phải khẩn trương có giao Trần Mạn Dao ra hay không, rốt cuộc hắn không ức chế nổi, dường như trước có sói sau có hổ, hắn là con cừu nhỏ bị kẹp ở giữa, lúc này tức giận đỏ mắt.
- Ngươi muốn giết ta? Động thủ với ta?
Thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy, hắn thở dốc và nhìn chằm chằm vào Cự Quỷ Vương, nếu là lúc khác, Bạch Tiểu Thuần nhất định sẽ kinh sợ, nhưng bây giờ hắn không muốn kinh sợ.
Nội tâm không muốn hắn kinh sợ, từ khi tiếp xúc với Cự Quỷ Vương, trong đầu của hắn xuất hiện từng chuyện từng chuyện, khí tức của hắn bất ổn, đôi mắt hắn đỏ rực như lửa, trên trán nổi gân xanh, hắn không khác gì kẻ điên.
- Cự Quỷ Vương, ngươi lập lại lần nữa, nãi nãi của ngươi, ngươi lại muốn giết ta?
- Ah? Còn động thủ với ta?
Bạch Tiểu Thuần đỏ mắt nhìn hắn, gào thét:
- Cự Quỷ Vương, mạng của ngươi là ta cứu!! Lúc trước vì cứu ngươi, lão tử cửu tử nhất sinh, bị thương không nhẹ.
- Ngươi thì sao, không ngừng thăm dò, thăm dò, thăm dò, cho dù tu vi khôi phục vẫn còn thăm dò, lão tử suýt nữa phải chết thì ngươi mới ra tay, cũng được, ngươi đã có thể ra tay còn muốn thử dò xét ta!! Có phải ta chết thì ngươi mới không cần dò xét?
Bạch Tiểu Thuần nổi giận, giọng nói của hắn vang vọng khắp mật thất.
Cự Quỷ Vương cũng ngẩn ngơ khi Bạch Tiểu Thuần đột nhiên bộc phát, hắn bị hù dọa, hắn không ngờ sau khi mình hù dọa nhưng Bạch Hạo không kinh sợ, vào lúc này đối phương lại phản ứng lớn như thế.
- Lớn mật!
Cự Quỷ Vương cũng tức giận, uy áp của hắn mạnh hơn nữa áp thẳng vào người Bạch Tiểu Thuần.
- lớn mật? Mật của ta không lớn, hôm nay ta lại muốn thử lớn mật một lần.
Bạch Tiểu Thuần hung ác, hắn lập tức rống to.
- Từ sau khi chúng ta quay về, ta dựa vào lão huynh đệ xem như phong quang vô hạn nhưng trên thực tế thì sao, ta làm bao nhiêu chuyện vì ngươi! Ta bị vây trong ba đại gia tộc, thứ tốt nhất là pho tượng linh ngọc, ta biết rõ ngươi muốn tu luyện cho nên lập tức đưa qua, người ngoài không nhìn thấy cho nên cho rằng ta độc chiếm, âm thầm chờ ta phạm sai lầm sau đó nhiều người sẽ nhảy ra giết ta.
- Ta lo lắng nhưng ngươi thấy ta nói ra sao?
Bạch Tiểu Thuần càng rống to hơn, lồng ngực Cự Quỷ Vương hơi phập phồng, muốn tiếp tục tức giận nhưng lại bị những lời này của Bạch Tiểu Thuần làm á khẩu không trả lời được, lúc ấy Bạch Tiểu Thuầ làm việc này hắn rất hưởng thụ, cũng không có nghĩ Bạch Tiểu Thuần chịu bao nhiêu sức ép.
- Ngươi coi trọng Trần phu nhân, ta không tiếc tất cả đưa qua cho ngươi, Cự Quỷ Vương ngươi muốn thanh danh, Bạch Hạo ta là tiểu nhân vật, oan ức gánh, hêện tại bên ngoài truyền ra nói Bạch Hạo ta vô cùng ác độc, càng có bệnh thích đoạt thê tử người khác, sau đó còn giết trượng phu người ta, ta đi vào trong thành, mọi người còn không dám để phu nhân của mình gặp ta, hận không thể tránh ta thật xa!
- Ủy khuất như thế, ngươi có thấy ta nói với ngươi chưa?
Thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy lấy, cũng không phải hắn sợ hãi, hắn thật bất chấp giá nào, nội tâm cũng đầy oán khí, rất nhiều chuyện không ngừng tích cho nên lần này đã nổ tung, hắn muốn phát tiết tất cả mọi thứ một lần.
Lửa giận của Cự Quỷ Vương đã giảm bớt không ít khi nghe lời này, nội tâm hắn chột dạ, cảm thấy Bạch Tiểu Thuần nói có chút đạo lý, chuyện này là hắn quan tâm thanh danh, sau đó cũng nghe được người toàn thành vu oan cho Bạch Tiểu Thuần.