Mà khi một màu lửa rơi vào trên Quy Văn Oa, lại không có chút phản ứng nào. Cây quạt này không hề biến hóa. Bạch Tiểu Thuần luyện linh nhiều năm, thông qua Quy Văn Oa là có thể nhìn ra, lần này luyện linh, dĩ nhiên thất bại.
Cảnh tượng như vậy, khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần chán nản. Sau khi thu hồi Quy Văn Oa, hắn ngồi ở chỗ đó ngẩn người một hồi. Bỗng nhiên hắn đứng lên.
- Có lẽ là ở bên trong cửa ải, cho nên không có cách nào thành công. Nếu như là ở bên ngoài, có khả năng lại khác...
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, ở dưới sự không cam lòng ý, hắn lựa chọn ngay lập tức chọn rời khỏi cửa thứ bảy. Hắn không lựa chọn quảng trường, mà là lựa chọn ở trên xương quạt này, ngồi xuống khoanh chân, cẩn thânh quan sát bốn phía xung quanh.
Thật ra ở trên cây quạt này, hoặc chính là bên trong xương quạt có truyền tống, hoặc chính là có người ngồi tĩnh tọa nghỉ ngơi ở trên quảng trường, nơi tay cầm của cây quạt, rất khó có lúc nào trống trải. Cũng may ba canh giờ sau, cuối cùng có một khoảng thời gian như vậy. Bất luận là trên xương quạt hay quảng trường, ở lúc tất cả mọi người đều xông qua ải, Bạch Tiểu Thuần vội vàng lấy Quy Văn Oa ra, đội ở trên mặt đất.
Tay trái ấn cái nồi, tay phải vỗ túi đựng đồ. Từ bên trong vốn cũng không có nhiều ngọn lửa nhiều màu, hắn nhanh chóng lấy ra một đám một lửa, trong lòng vô cùng khẩn trương, lại trực tiếp đặt tại trên Quy Văn Oa.
- Nhất định phải thành công!
Trong lúc Bạch Tiểu Thuần lo được lo mất thì thào, lửa một màu này biến mất ở bên trong Quy Văn Oa. Trong nháy mắt, rốt cuộc có một ánh sáng màu bạc, lại có thể từ dưới Quy Văn Oa tản ra, chớp mắt lan tràn tới toàn bộ cây quạt!
Bảo quạt Chúa Tể này, đều chấn động mạnh!
- Thành công?
Bạch Tiểu Thuần nhất thời kích động. Nhưng hắn lại không kịp quan sát, mắt thấy có ánh sáng truyền tống xuất hiện, biết có người trở về, hắn vội vàng lấy Quy Văn Oa, thoáng một cái, bước vào bên trong cửa thứ bảy.
Ở cửa thứ bảy này, hắn chờ đợi giây lát. Hắn căn bản là không có tâm tư xông qua ải, rất nhanh lại giả vờ bộ dạng thất bại, sau khi truyền tống rời khỏi đây, nhăn mặt, nhíu mày ngồi ở chỗ đó đờ ra.
Nhưng trên thực tế, hiện tại tim hắn đập rộn lên đến cực hạn. Thật ra, lúc này mặc dù hắn cũng nhìn không ra pháp bảo cây quạt này có gì thay đổi, nhưng ánh sáng màu bạc trước này lập lòe, khiến cho chờ mong của Bạch Tiểu Thuần, giống như gió bão ngập trời. Đồng thời hắn càng cẩn thận quan sát tới số người xung quanh. Cuối cùng, sau nửa ngày, hắn vừa vặn tìm được một thời cơ xung quanh trống trải. Hắn không chậm trễ chút nào lại lấy ra Quy Văn Oa cùng hai màu lửa, lại luyện linh!
Trong phút chốc, ánh sáng màu bạc lại lập lòe. Bạch Tiểu Thuần không dừng lại, nắm chặt cơ hội, bắt đầu lần thứ ba, lần thứ tư luyện linh. Lần này hắn một hơi thở, luyện linh sáu lần. Lúc này mới có người trở về. Hắn lập tức thu hồi Quy Văn Oa, tiếp tục lộ ra bộ dạng rầu rĩ, ở nơi đó than thở.
Trên thực tế trong lòng hắn lúc này đã muốn cười tới nở hoa rồi. Hắn hận không thể khiến tất cả mọi người biến mất trong thời gian một nén nhang, để cho hắn không ngừng nỗ lực cho đến lúc cuối cùng luyện linh xong hết.
Lại như vậy, thời gian trôi qua. Rất nhanh bảy ngày đã trôi qua. Trong bảy ngày này, Quảng Mục Thiên Tôn chạy tới cửa ải mười lăm, khí thế không ngừng dâng lên, giống như chém trúc, bẻ gãy nghiền nát, từ phía xa vượt lên đầu.
Về phần các Thiên Tôn khác cũng lớn đều đang ở trong ba cửa ải thứ chín, mười, mười một này. Thân là cường giả Bán Thần, Hải Thần Đại Tôn cũng đến trong cửa thứ tám. Ở đây đã cực hạn của hắn, nhưng hắn giống như không cam lòng, mỗi ngày đều đang xông vào cửa ải này.
Phần lớn những người khác cũng như vậy, bị dừng lại ở dưới cửa ải thứ bảy. Bạch Tiểu Thuần ở đây liên tiếp thử, liên tiếp bại, dĩ nhiên cũng trở thành trò cười trong lòng của mọi người.
- Bạch Tiểu Thuần này thân là Thiên Tôn, lại có thể giống như chúng ta, bị nhốt ở cửa thứ bảy lâu như vậy!
- Bởi vậy có thể thấy được, người này là Thiên Tôn yếu nhất. Ngay cả Hải Thần Đại Tôn cũng mạnh hơn hắn!
- Dù sao cũng là người trong địa phương nhỏ thế giới Thông Thiên này. Cho dù là trở thành Thiên Tôn, thì có thể làm thế nào? Vẫn còn là quá yếu!
Chẳng những là trong lòng những Bán Thần cùng Thiên Nhân này âm thầm châm chọc, Cổ Thiên Quân cùng Tư Mã Vân Hoa đều không để ý chút nào đối với Bạch Tiểu Thuần, trong lòng cũng có phần khinh miệt. Về phần ba vị Thiên Tôn của Tà Hoàng Triều, cũng như vậy. Lúc này, tất cả năm vị Thiên Tôn này đều đặt tinh lực ở trên phương diện xông qua ải, thật sự không có thời gian đi để ý tới Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần cũng không thời gian đi để ý tới những người này. Đối với sự khinh miệt trong mắt mọi người, hắn có thể cảm nhận được, nhưng lại hoàn toàn không có chút lưu ý nào. Trải qua mấy ngày luyện linh, hắn đã luyện linh pháp bảo cây quạt này mười bảy lần!
Ở thời điểm lần thứ mười, hắn vốn kích động, nhưng lại phát hiện, không có xuất hiện ánh sáng màu vàng, đồng thời không xuất hiện dấu hiệu bị xóa đi dấu ấn giống như pháp bảo bị luyện linh mười lần trước kia. Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuần rầu rĩ. Sau đó, hắn quyết định mười lần không được, vậy thì hai mươi lần!
- Ta hận nhất là dối trá. Cực hạn luyện linh là ba mươi lần. Pháp bảo Chúa Tể này không tầm thường. Nhưng ta chỉ muốn xóa đi ấn ký... cũng sẽ không khó khăn như vậy chứ?
Thời điểm Bạch Tiểu Thuần lại lo được lo mất, cuối cùng ở ba ngày sau, hắn lại đợi được một cơ hội, hắn lập tức liền bắt đầu luyện linh.
Mười tám lần, mười chín lần...
Khi Bạch Tiểu Thuần chịu đựng đau lòng, lấy từ bên trong túi trữ vật mấy đám lửa hai mươi màu rất ít, đặt ở trên Quy Văn Oa, Quy Văn Oa này chấn động vượt quá trước đây. Cùng lúc đó, toàn bộ cây quạt này đã ở trong nháy mắt, từ ánh sáng vốn màu bạc, thình lình biến thành ánh sáng màu vàng!
Mà khi ánh sáng màu vàng này lập lòe trong chớp mắt, ý chí kinh người đã từng hai lần xuất hiện qua kia, rốt cuộc lại hạ xuống, quét ngang tám phương. Đồng thời, ý chí này rốt cuộc rõ ràng xuất hiện dấu hiệu tan rã!
Dường như có một lực lượng mà ngay cả ý chí này cũng không có cách nào kháng cự, đang muốn xóa nó đi vậy!