- Những người này là hiệp quản ma lao, bọn chúng không phạm chuyện gì lớn, vả lại có tính cách ôn hòa, chúng sống chết thế nào đều bằng ý niệm của chúng ta.
Dường như nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đang ngẩn người, đội trưởng thấp giọng cười nói.
- Trong những đầu lâu kia đều là trọng phạm, ví dụ như lão nhân này, năm đó chọc gâận Vương gia nên bị nhốt nơi đây, hôm nay đã hơn hai trăm năm, bởi vì không có bí mật gì cho nên không ai quan tâm tới hắn, hắn cứ tự sinh tự diệt tại đây thôi.
Đội trưởng thứ chín chỉ vào đầu lâu cách đó không xa.
Trong phòng giam có một lão giả, trên mặt lão giả có cái bớt đỏ nhìn rất dữ tợn, hắn đang nhắm mắt, dường như không quan tâm mọi việc bên ngoài.
- Được rồi, chính ngươi đi tìm vui đi, ở chỗ này lính canh ngục chúng ta không khác gì thần linh, quyết định sinh tử của bọn chúng, quyết định hoàn cảnh sinh hoạt tốt xấu, vì vậy... Chỉ cần không phải đặc biệt quá phận, bọn chúng sẽ thỏa mãn yêu cầu của chúng ta.
Đội trưởng giới thiệu sơ lược một phen, phất tay nói ra.
- Cũng có thể thỏa mãn?
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chí đầu óc hắn rung động, ma lao khác xa suy nghĩ trong đầu hắn.
Nhất là sau khi nhìn thấy thanh niên mặt dài có thành kiến với mình được bảy tám nữ từ xinh đẹp lẳng lơ vây quanh, Bạch Tiểu Thuần trố mắt nhìn.
- Đội trưởng, bọn chúng muốn làm gì thế?
Bạch Tiểu Thuần nhìn sang, hắn liếm bờ môi khô khốc, trái tim bất tranh khí đập loạn, bảy tám nữ phạm nhân có một ít người dung mạo không tồi, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy thích.
- Không nên nhìn cũng đừng nhìn, mặc kệ người nào đó hồ đồ.
Đội trưởng lên tiếng.
- Đúng rồi, nhớ kỹ không nên trêu chọc những gia hỏa bị giam giữ trong phòng giam, bất cứ kẻ nào trong đó đều là thế hệ cùng hung cực ác, đã từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một ít tên bị phong ấn tu vi nhưng có thể cắn tai của lính canh ngục.
Đội trưởng dặn dò vài câu, lúc này hắn cũng đi tìm niềm vui của mình.
Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, hắn coi như được mở rộng tầm mắt, lúc này có không ít phạm nhân áo xám sớm nhìn sang Bạch Tiểu Thuần, nhìn hắn lạ mắt, đoán ra hắn là lính canh ngục mới tới, vì vậy lập tức đi lên bái kiến.
- Bái kiến đại nhân...
- Đại nhân có cái gì cần, có thể nói với chúng ta...
- Đại nhân tuổi còn trẻ đã trở thành lính canh ngục ma lao, tiền đồ vô lượng, nhân trung chi long...
Lúc mọi người a dua nịnh nọt, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy mấy nữ tử dáng người không tệ, hai mắt như ngậm mật, hắn lập tức vươn tay ôm lấy.
Làm những việc này, trái tim Bạch Tiểu Thuần đập nhanh, hắn có cảm giác chỉ cần mình vươn ngón tay thì những nữ tu sẽ biến thành con mèo nhỏ.
- Con bà nó, ta thật tà ác!
Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, hắn cảm thấy nơi này không hợp với mình, vì vậy hắn bỏ qua mọi người nịnh nọt, hưởng thụ những nữ tử oanh ngôn yến ngữ, đáy lòng vui nhưng lại buồn rầu.
- Không nghĩ tới ma lao lại như vậy, Bạch Tiểu Thuần ta đơn thuần như thế, làm sao tiếp tục lăn lộn nữa đây.
Bạch Tiểu Thuần phát sầu khi bị những phạm nhân áo xám vây quanh, xem như hắn hiểu ma lao là thế nào, cũng chẳng có gì.
- Bạch Tiểu Thuần ta là người trong sạch, tuyệt đối không làm chuyện buông thả.
Ba canh giờ về sau, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mỹ mãn tiêu sái trong ma lao, hắn cười ha ha khi được đám phạm nhân áo xám chỉ dẫn, hắn đi tới nơi đội trưởng yêu cầu tập hợp.
Hắn đến đây, đội trưởng và bảy tám người đều tới, cả đám tinh lực dồi dào, hơn nữa đang thấp giọng nói với nhau, khi cười nói còn có thanh niên mặt dài, lúc hắn đang cười nói nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đã tới liền lộ ra vẻ mặt không thích.
Xem thường hắn là kẻ phản bội Bạch gia, còn không thích việc hắn trói phụ thân, giết chết tộc nhân, hắn cho rằng Bạch Tiểu Thuần không xứng tiến vào ma lao.
Vả lại giao tình giữa hắn với Bạch Tề không tệ, cho nên hắn càng phản cảm Bạch Tiểu Thuần.
Các lính canh khác cũng thế, đều giả vờ không nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần đứng ở một bên, hắn lúng túng nhưng càng tức giận.
- Gia hỏa này có ý gì, khi dễ ta?
Bạch Tiểu Thuần cân nhắc tu vi của song phương, thanh niên mặt dài cũng đang nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Mắt thấy hai người sắp bộc phát mâu thuẫn, đội trưởng lập tức đứng ra, hắn đứng giữa hai người sau đó chỉ vào cái ngục giam đầu lâu.
- Được rồi, nên làm chính sự, Bạch Hạo, thấy không, đây chính là Chu lão ma.
Thanh niên mặt dài thu hồi ánh mắt, hừ lạnh một tiếng, Bạch Tiểu Thuần áp chế tức giận nhìn sang đội trưởng.
Đầu lâu bị đội trưởng lớn hơn một trượng, bên trong có đại hán đang ngồi, thân thể chỉ cao nửa trượng, cho dù đứng lên không bằng thổ dân nhưng cũng tính là khôi ngô.
Trong mắt hắn sinh ra hồng quang, khóe miệng còn nở nụ cười dữ tợn, nhất là ánh mắt mang theo tham lam khi nhìn các lính canh.
Tham lam giống như người đói khát nhìn thấy thịt... Sau khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy liền biết đại hán này thích ăn thịt người.
Nhất là cảm giác sát khí bao phủ toàn thân đối phương, cho dù bị phong ấn tu vi nhưng vô cùng kinh người, nhìn qua là thế hệ giết người như ngóe.
- Đây là Chu lão ma, gia hỏa này giết người như ngóe không có gì, hết lần này tới lần khác hắn thích ăn sống hài tử, trong thời gian trăm năm, không biết hắn đã ăn bao nhiêu hài tử, hết lần này tới lần khác người này có quan hệ sâu đậm với Thái gia trong ba đại gia tộc, không biết dùng biện pháp gì lại tránh được tử tội.
Bạch Tiểu Thuần nghe đến đó liền cau mày, hắn không phải người ai nói gì cũng tin tưởng, hắn còn phán đoán trạng thái của Chu lão ma, hắn cảm thấy đội trưởng nói tuy có phần khoa trương nhưng nhất định phù hợp một bộ phận sự thật.
- Cả đời còn lại của hắn phải thừa nhận tra tấn tại nơi này.
Đội trưởng lạnh lùng lên tiếng, lính canh ngục của đội chín lần lượt quay về, lúc này đã đông đủ người.
- Bắt đầu đi, lúc này là cơ hội cuối cùng của chúng ta.
Đội trưởng hất tay áo lên, lập tức những lính canh ngục khác sắc mặt âm trầm đi tới trước đầu lâu giam Chu lão ma.
Nhìn thấy mọi người tới đây, bây giờ lão ma cười dữ tợn hơn trước, trong mắt có hào quang màu đỏ lóe sáng, vào lúc mọi người vừa tới gần, hắn đứng lên sau đó đi tới song sắt sau đó rống to.
Tiếng rống làm mọi người dừng bước.
---------------