Mà khí tức này, theo Bạch Tiểu Thuần thấy, chí ít cũng là Thái Cổ... Từ trong chút manh mối này, Bạch Tiểu Thuần đối với tiên giới trước đây, càng hiểu hơn một ít, cũng kinh hãi không thôi đối với thời điểm huy hoàng và cường thịnh của nó.
Hắn không có cách nào tưởng tượng được, rốt cuộc là một lực lượng cùng tai họa lớn thế nào, mới làm tiên giới mênh mông này, hoàn toàn tiêu vong, tan vỡ đến trình độ như vậy.
- Đại lục tan vỡ, hơn mấy trăm ngàn hình cầu vỡ nát diệt vong, tất cả Thái Cổ diệt vong, tiên hậu chết thảm. Ngay cả tiên tôn chúa tể, cũng chỉ làm ra một cây quạt, khiến cho nó mang phân thân hình chiếu ở bên trong rời xa. Bản thân... sợ là cũng chết trận ở đây...
Bạch Tiểu Thuần thì thào. Lại qua mấy tháng sau, bỗng nhiên, bảo quạt đi tới một khu vực, cuối cùng lại từ tốc độ bay chậm rãi trước đó, dần dần ngừng lại!
Giống như là đến nơi. Theo bảo quạt dừng lại, Bạch Tiểu Thuần chợt ngẩng đầu nhìn về phía bốn phía xung quanh. Nhưng khi ánh mắt hắn đảo qua ở bốn phía xung quanh khu phế tích, lại không tự chủ được, bị một vật lớn khổng lồ giống như khu phế tích hấp dẫn!
Thậm chí cẩn thận đi cảm nhận, Bạch Tiểu Thuần có thể phát hiện quỹ tích của bảo quạt này, hình như chính là quái vật khổng lồ này!
Lại hoặc là nói, là quái vật khổng lồ này đang kêu gọi bảo quạt đến. Sở dĩ bảo quạt đi tới nơi này, cũng chính bởi vì... vật ấy!!
Đó là một hình cầu thiếu sức sống kích thước chừng vạn trượng... kinh thiên động địa!!
Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập. Khi tiểu khí linh nhìn thấy được vật thể này, toàn thân run lên, đôi môi run rẩy, nhưng lại nói không ra lời. Chỉ là bi thương trong mắt, ở trong một chớp mắt này đặc biệt mãnh liệt.
Bạch Tiểu Thuần nhìn hình cầu cực lớn này, trong lòng mơ hồ có một đáp án, nhưng lại không thể tin được. Hắn vội vàng điều khiển bảo quạt, tới gần vật thể hình quả cầu kia. Cho đến khi vòng qua nửa vòng, đến trước mặt vật thể hình cầu kia, trong đầu Bạch Tiểu Thuần nhất thời nổ mạnh. Tiểu khí linh còn phát ra tiếng khóc.
- Chủ nhân!
- Tiên tôn chúa tể!
Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc la lên thất thanh. Đây căn bản cũng không phải là hình cầu gì. Đây thình lình là... một cái đầu cực lớn!!
Mà ngũ quan dáng vẻ của cái đầu này, cùng tiên tôn chúa tể Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy được ở bên trong cửa ải một trăm của bảo quạt... giống nhau như đúc!
Cái đầu này trôi lơ lửng ở trong đống đổ nát, dưới thất khiếu đều có máu tươi màu đen. Nhưng cho đến khi chết, ánh mắt hắn vẫn mở ra. Thậm chí cho dù đến ngày hôm nay, sau khi đã qua không biết bao nhiêu vạn năm, trong mắt của cái đầu này vẫn còn có sự không cam lòng, thể hiện ra vô cùng mãnh liệt.
Bạch Tiểu Thuần chỉ liếc mắt là thấy được, trong đầu lại chấn động nổ lớn, giống như nghe được từng tiếng gầm thét giận dữ khiến cho tâm thần hắn chấn động mãnh liệt, thậm chí linh hồn đều đang run rẩy!
Mặc dù trước đó Bạch Tiểu Thuần có suy đoán. Nhưng bất kể như thế nào, tận mắt nhìn thấy được triệu hoán bảo quạt đến, là chúa tể tự tay sáng lập ra bảo quạt này, Bạch Tiểu Thuần vẫn không có cách nào bình tĩnh được. Nhất là cái đầu này có oán khí sâu đậm, thậm chí cũng ảnh hưởng tới hư vô bốn phía xung quanh, khiến cho gần đó đầy vặn vẹo, hình thành uy áp, càng cuồng bạo vô cùng.
Nếu không phải thân thể Bạch Tiểu Thuần cũng đủ cường hãn, lại ngồi ở trên bảo quạt, sợ là căn bản lại không có cách nào tới gần trong này. Nhưng cho dù là như vậy, Bạch Tiểu Thuần cũng cần thời gian dài thích ứng, mới thở phì phò, khiến mình chậm rãi bình phục lại. Ngẩng đầu nhìn cái đầu kia, Bạch Tiểu Thuần ôm quyền, cúi đầu thật sâu.
Hắn biết căn nguyên quỹ tích của bảo quạt, cũng cảm ơn vị tiên tôn chúa tể này sáng lập ra bảo quạt. Lúc này, sau khi cúi đầu, Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu. Hắn nhìn cái đầu hồi lâu. Hắn bỗng nhiên khẽ a một tiếng, thần thức nhanh chóng tản ra, thử lan tràn về phía cái đầu này. Mặc dù khó khăn, nhưng ở dưới sự phối hợp của bảo quạt, dần dần, thần niệm của Bạch Tiểu Thuần cùng cái đầu này, thoáng va chạm vào nhau.
Lại ở trong chớp mắt khi thần niệm của hắn đảo qua một cái, toàn thân Bạch Tiểu Thuần chấn động mãnh liệt. Đạo chủng trong cơ thể run rẩy kịch liệt, giống như tản ra khát vọng mãnh liệt đến cực hạn. Hơi thở của Bạch Tiểu Thuần ngừng lại, mở to mắt. Hắn mơ hồ cảm nhận được một lực lượng ở bên trong đầu của chúa trể này!
Lực lượng này, không thể nói rõ ràng. Không phải tiên khí, không phải tu vi, hư vô mờ mịt. Đồng thời, giống như trước đây, sau khi Bạch Tiểu Thuần trở thành Thiên Tôn, tiếng thì thầm của mẹ Vĩnh Hằng vang vọng ở bên tai.
- Đó là số mệnh!
Tiểu khí linh nhỏ giọng nói.
- Ta biết vì sao bảo quạt tới nơi này. Không phải là bởi vì chủ nhân triệu hoán. Triệu hoán nó... Là một tia số mệnh cuối cùng ở trong toàn bộ tiên giới, lại ở bên trong đầu của chủ nhân!
- Bạch Tiểu Thuần, ngươi là người thừa kế của chủ nhân. Ngươi có tư cách dung nhập một tia số mệnh cuối cùng của tiên giới trước kia. Một khi ngươi dung nhập nó vào trong cơ thể, ngươi đột phá Thái Cổ... dễ dàng như trở bàn tay!
Bạch Tiểu Thuần nhìn cái đầu của chúa tể. Lời nói của tiểu khí linh quanh quẩn ở bên tai hắn. Hắn cảm giác lực lượng kỳ lạ ở trong đầu của chúa tể này, chính là một tia số mệnh tiên giới cuối cùng trong miệng tiểu khí linh!
Cũng chính là một tia số mệnh này, khiến cho bảo quạt bị dẫn dắt đến. Dù sao đối với bảo quạt mà nói, nó là được sáng tạo ra ở chỗ này, nơi này là nơi nó sinh ra!
Đồng dạng, theo đạo chủng trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần tản ra sự khát vọng, hắn cũng rất biết rõ lời tiểu khí linh nói đều là sự thật. Nếu mình có thể hấp thu một tia số mệnh tiên giới cuối cùng này, như vậy đột phá Thiên Tôn bước vào Thái Cổ, gần như là chuyện tất nhiên. Sẽ hoàn toàn không tồn tại cho dù nửa điểm bất ngờ!
Loại cơ duyên này, loại cơ hội này, đủ để khiến cho tất cả Thiên Tôn phát cuồng. Thật sự là loại tạo hóa này quá mức hiếm thấy. Ở trong tinh không hiện tại, sợ là ngoại trừ Tiên Vực của Vĩnh Hằng ra, cũng chỉ có tiên giới đã từng mạnh nhất này, có khả năng ở bên trong bạo kiếp lớn này, vẫn giữ lại một tia số mệnh không tiêu tan.