Bạch Tiểu Thuần nấp sau người Chu Hoành, hét lên một câu rồi vội lấy ra một viên Tạo Hóa Đan.
Một loạt động tác nhanh chóng thuần thục này khiến Trần Hảo Tùng nhíu mày. Hắn thấy người chắn trước mặt Bạch Hạo là Chu Hoành thì sắc mặt khó coi, huy tay vài cái, một chỉ khổng lồ kia tiêu tán một nửa sức mạnh. Ngón tay trở nên hư ảo nhưng vẫn rơi vào Chu Hoành đang đứng phía trước.
Điều kỳ lạ là sau khi đụng vào Chu Hoành thì ngón tay đột nhiên xuyên thấu qua người hắn, trực tiếp đụng trúng Bạch Hạo.
Trong khoảnh khắc này, Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, tay phải nâng lên ném Tạo Hóa Đan vào trong miệng. Đồng thời tay trái hắn vung lên đấm một quyền vào ngón tay hư ảo.
Một tiếng ầm vang như muốn xé vỡ trời xanh, dư âm quanh quẩn bốn phương. Cả người Bạch Tiểu Thuần chấn động mãnh liệt, thân thể truyền ra âm thanh ken két, bị văng ngược về phía sau. Vào lúc này lực lượng của Tạo Hóa Đan bộc phát, thương thế đang không ngừng lan tràn bỗng nhiên khôi phục toàn bộ. Sau khi bay đi một trăm trượng, Bạch Tiểu Thuần vặn người rơi trên đất, lúc ngẩng đầu lên thì sắc mặt tái nhợt, thở hổn hển nhưng thương thế thì..đã khỏi hoàn toàn!!
Dù Bạch Tiểu Thuần nhìn như lông tóc không tổn hao gì nhưng trong lòng đang cuộn trào cảm xúc. Hắn phát hiện ra giữa Thiên Nhân và Thiên Nhân thế mà chênh lệch thật lớn.
- Trần Hảo Tùng này có lẽ là chính Thiên Nhân Đại Viên Mãn rồi! Khi hắn vừa ra tay, cái cảm giác như cả bầu trời sụp xuống này thật đáng sợ!
Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn Trần Hảo Tùng đang đứng giữa không trung, trái tim nảy lên kịch liệt nhưng cũng thật bất bình.
- Ỷ lớn hiếp nhỏ có phải không? Chờ sau khi ta trở thành Bán Thần sẽ ỷ lớn hiếp nhỏ báo thù!!
Lúc Bạch Tiểu Thuần còn đang run rẩy thì có một người còn sợ hãi hơn. Vừa rồi Chu Hoành có cảm giác như vừa lội một vòng Quỷ Môn Quan trở về. Sống sót sau tai nạn, hắn đã sợ hãi Bạch Hạo đến cực hạn. Hắn đã hiểu rõ rồi, tên Bạch Hạo này đúng là một thằng điên có gan làm loạn!!
Cùng lúc đó, một thân ảnh màu đỏ vội vã phóng đến, đứng trước mặt Bạch Tiểu Thuần.
Lúc trước Hồng Trần Nữ chứng kiến toàn bộ quá trình Bạch Hạo đón đỡ một chỉ của Trần Hảo Tùng, nàng cũng kinh ngạc vô cùng. Nàng chợt phát hiện ra bởi vì thành kiến mà nàng không thật sự hiểu rõ lắm con người của Bạch Hạo.
- Trần Hảo Tùng, ta phụng lệnh phụ vương đến bảo hộ Bạch Hạo!
Hồng Trần Nữ biết lúc này tình hình căng thẳng nên cũng không suy nghĩ nhiều, trừng mắt nhìn Trần Hảo Tùng giữa không trung.
Bốn phía yên tĩnh, hành động hóa giải một chỉ Bán Thần của Bạch Hạo đã khiến chín Thiên Hầu kia biến sắc, đáy lòng giật mình không thôi.
Thủ đoạn kia nhìn thì bình thường nhưng chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, nhất định phải luyện phản ứng trở thành bản năng, cộng thêm bản năng chiến đấu được nâng cao đến cực hạn mới có thể đón đỡ được như thế. Việc này người thường không thể bằng được.
Một màn này cũng làm cho Trần Hảo Tùng nhíu mày, thầm than một tiếng. Sự cường hãn của Bạch Hạo khiến hắn cũng phải giật mình, chẳng qua với thân phận của hắn, ra tay thêm lần nữa cũng không tiện. Lại thêm Hồng Trần Nữ đã xuất hiện, dù sao đứng sau lưng Hồng Trần Nữ là Cự Quỷ Vương. Dù trong lòng nghĩ vậy nhưng mặt hắn vẫn trầm xuống nhìn Hồng Trần Nữ:
- Ngươi không bảo vệ được hắn!
Trần Hảo Tùng nhàn nhạt nói.
- Việc này phụ vương ta đã xin chỉ thị Đại Thiên Sư. Trước khi có ý chỉ của Đại Thiên Sư, mặc dù ta không bảo vệ được Bạch Hạo nhưng Trần Hảo Tùng, ngươi dám ra tay lần nữa sao!
Ánh mắt Hồng Trần Nữ ngưng tụ, lộ ra hàn ý.
Trần Hảo Tùng nheo mắt.
Nếu đúng như lời Hồng Trần Nữ nói, Cự Quỷ Vương đã xin chỉ thị Đại Thiên Sư. Như vậy, trước khi có ý chỉ của Đại Thiên Sư, bất kỳ ai cũng không dám động vào Bạch Hạo rồi.
Sở dĩ nói như vậy là vì cả Khôi Hoàng Thành này chỉ có một người có tư cách phớt lờ ý chỉ của Đại Thiên Sư nhưng tư cách này, người kia cũng không dám dùng.
Người này, chính là Khôi Hoàng đương nhiệm.
Bạch Tiểu Thuần hết nhìn Hồng Trần Nữ lại nhìn Trần Hảo Tùng, hắn còn chưa kịp hồi phục tinh thần từ trong tay Trần Hảo Tùng thì lại phải thấp thỏm lo âu, sầu khổ.
- Ta sao lại xui xẻo như vậy...Mạng nhỏ của ta đến cùng là hôm nay có được an toàn không đây...
Biết được việc này đã náo động đến tận chỗ Đại Thiên Sư rồi, lòng hắn đứng ngồi không yên.
Vị Đại Thiên Sư ở Man Hoang này, mặc dù Bạch Tiểu Thuần chưa từng gặp nhưng hắn biết rõ đối phương là ai!
Lúc còn ở Nghịch Hà Tông, sư tôn của Trần Mạn Dao đã từng tìm cách kết nối với Bạch Tiểu Thuần. Bởi vì chỉ hàng lâm được hình chiếu xuống khu vực Thông Thiên Hà khiến hắn không nhìn ra được tu vi lão giả nhưng hôm nay nghĩ lại, loại thủ đoạn cao siêu đó làm sao có thể là hạng người đơn giản.
Trong lòng lo sợ, đầu óc Bạch Tiểu Thuần vận động hết cỡ tính toán xem một khi sự tình không ổn thì làm cách nào chạy ra khỏi Khôi Hoàng Thành này...
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?...
Lúc Bạch Tiểu Thuần lo lắng, Trần Hảo Tùng lấy ra ngọc giản truyền âm cho Đại Thiên Sư. Lão giả bên cạnh cũng trầm ngâm rồi lấy ra ngọc giản.
Bốn phía rơi vào yên lặng nhưng loại im lặng đầy áp bức này khiến Bạch Tiểu Thuần thấy ủy khuất. Hắn cảm thấy hắn rất là vô tội, từ khi đến Khôi Hoàng Thành tới giờ hắn luôn cụp đuôi mà sống nhưng phiền toái cứ kéo tới không ngừng.
Trong lúc tình thế ở đây rơi vào giằng co thì trong hoàng cung, nơi tập trung mọi quyền thế của Man Hoang, có một lão giả nhìn rất bình thường đang khoanh chân ngồi, gương mặt trầm tư.
Lão giả này thoạt nhìn già nua nhưng khí tức trên người hắn thật quỷ dị, tựa như già nua chỉ là vẻ bên ngoài bao bọc một cơ thể khí huyết cực kỳ sung mãn, một khi tản ra liền có thể bao phủ toàn bộ Khôi Hoàng Thành.
Trên người lão giả chỉ mặc một bộ trường bào trắng mộc mạc nhưng không một ai vì thế mà dám coi thường ông, bởi vì lão giả đó chính là Đại Thiên Sư.
Trong tay Đại Thiên Sư cầm ngọc giản truyền âm, đã có quá nhiều người liên lạc xin chỉ thị ông về việc ở khu tám mươi chín. Việc này vốn không phải chuyện gì trọng đại nhưng lại khiến Đại Thiên Sư suy tính thật lâu.
- Thú vị...
Nửa ngày sau, Đại Thiên Sư bỗng nở nụ cười, chẳng qua nụ cười này vừa lạnh lẽo vừa có ẩn ý nào đó.