Cái nhấn tay của Thủ Lăng Nhân, tuy sóng gió không có nửa điểm nổi lên, khói lửa chẳng có một chút bùng cháy, thế nhưng chỉ trong tích tắc lại làm cho toàn bộ trời đất nơi đây triệt để yên tĩnh lại.
Trời xanh không chút gợn sóng, mặt đất chẳng hề vỡ vụn mà xung quanh Thủ Lăng Nhân, từng cơn lốc trong nháy mắt liền tĩnh lặng, tiêu tán, những oan hồn lập tức mất sạch oán khí, hướng về Thủ Lăng Nhân hạ mình xuống. Vào lúc này, vô số oan hồn trong thiên địa, toàn bộ quỳ lạy lão!
Hình ảnh này khiến cho tất cả những người chứng kiến đều phải rung động, mà gương mặt tiểu cô nương, dùng mắt thường cũng thấy được chỉ trong chớp mắt liền sụp đổ. Theo nó tan rã, gió lốc xung quanh cũng tản đi, vô số hồn nằm rạp xuống.
Cho đến khi, trên trời chợt xuất hiện một dòng sông cực lớn, Minh Hà! Minh Hà này, sóng đánh cuồn cuộn, quét ngang thiên địa, những oan hồn nơi đây vừa thấy lập tức toàn bộ ào ào phi thẳng lên đó, thật giống như chòm sao quay về vị trí.
Cùng vào lúc này, sau khi gương mặt tiểu cô nương tan rã, những cơn lốc cũng theo đó mà biến mất. Đoàn máu tươi màu tím dần xuất hiện trên trời, trong đó lại hiện lên khuôn mặt của tiểu cô nương, ánh mắt lóe lên vẻ kì dị, hướng về phía Thủ Lăng Nhân, lại thi triển Thái Cổ Thần Pháp, thứ thuật pháp từng được Đại Thiên Sư đề cập, đã từng khiến đến cả ngũ đại Bán Thần thần hồn cũng bất ổn!
- Minh Hoàng, ngươi cuối cùng cũng đi ra! Ta đã sớm biết rồi, trên người Bạch Tiểu Thuần kia có dấu vết ngươi lưu lại, chỉ cần đi theo hắn là có thể tìm ra ngươi!
Sóng âm lập tức vang lên ngập trời, không còn khuếch tán ra ngàn dặm như trước mà chỉ ngưng tụ vào một chỗ của Thủ Lăng Nhân mà trực tiếp đánh tới. Đồng thời, lời nói của tiểu cô nương cũng đã làm tất cả mọi người ở xung quanh tâm thần chấn động, nhiều người thậm chí là thất kinh.
Lúc trước tiểu cô nương mặc dù có nói ra thân phận Bạch Tiểu Thuần nhưng dưới nguy cơ như vậy bọn họ cũng không kịp nghĩ nhiều. Thế nhưng hiện tại, khi một vị giống như là thần linh của Man Hoang, Minh Hoàng đã hàng lâm, làm cho mọi người có thể thở ra nhẹ nhõm, thì lập tức vô số ánh mắt liền hướng về phía Bạch Tiểu Thuần.
- Bạch Tiểu Thuần!
- Bạch đại sư chính là Bạch Tiểu Thuần?
Những hồn tu còn sót lại của Cự Quỷ Thành quanh đó giờ phút này đều chấn động vô cùng, ai nấy há mồm trợn mắt.
- Bạch Tiểu Thuần...
Trần Hảo Tùng cùng với những vị Thiên Công khác, thần sắc cổ quái nhìn về Bạch Tiểu Thuần.
Cửu U Vương, Đấu Thắng Vương cùng với Linh Lâm Vương đều khẽ giật mình, không khỏi nhìn lại hắn ta vài lần.
Chỉ có Đại Thiên Sư và Cự Quỷ Vương là thần sắc vẫn như thường, dường như chuyện này với bọn họ không hề ngoài ý muốn... Về phần Hồng Trần Nữ lúc này trong lòng cũng rất là phức tạp.
Trước kia nàng cũng đã mơ hồ có được đáp án nhưng không muốn nghĩ nhiều, bây giờ lại bị tiểu cô nương liên tục nói ra hai lần. Điều này làm cho hơi thở của nàng cũng trở nên dồn dập. Lại nghĩ tới phụ thân còn đem mình gả cho hắn... Nàng cảm thấy thế giới này dường như đã đảo lộn rồi.
Đối mặt với ánh mắt của mọi người, nội tâm Bạch Tiểu Thuần run lên, nhưng cũng không thể ngăn cản bọn họ, chỉ đành trừng mắt lên, làm bộ mờ mịt không hiểu gì hết, thậm chí còn liếc ngang liếc dọc, dường như cũng đang muốn tìm xem, Bạch Tiểu Thuần ở đâu... Thấy vậy, thần sắc những người xung quanh càng thêm cổ quái...
Mà hiện tại, Bạch Tiểu Thuần cũng không thể để ý xem những người kia đang nghĩ gì. Đến lúc này, hắn đã hiểu tại sao tiểu cô nương kia cứ như âm hồn bất tán bám lấy bản thân mình. Chỉ vì nàng muốn đi theo hắn để tìm ra Minh Hoàng mà thôi.
- Khó trách...
Bạch Tiểu Thuần nội tâm cũng trở nên dao động, mà chuyện Thủ Lăng Nhân lại chính là Minh Hoàng cũng làm hắn thấy khó tin, nhưng cẩn thận xét đến sự thần bí của Thủ Lăng Nhân thì chuyện này cũng là hợp lý.
- Dấu vết trong lời của nàng chẳng lẽ chính là từ năm đó ở Lạc Trần sơn mạch ta được Thủ Lăng lão gia gia cứu?
Trong khi Bạch Tiểu Thuần đang giả ngu thì quỷ âm của tiểu cô nương cũng triệt để bạo phát ra, uy lực mạnh mẽ đến nỗi làm khoảng trời giữa hai người lập tức tan rã. Thủ Lăng Nhân than nhẹ một tiếng, nâng tay phải lên, nhấn xuống phía dưới một cái, bầu trời ở trên lần nữa vỡ ra, lộ ra một hắc động thật lớn, mà hắc động này cũng đang tầng tầng tán loạn như muốn phá hủy cả thiên địa. Lúc trước Cự Quỷ Vương thi triển Hắc Dương liền xuất hiện ra đại võng phong ấn thế giới, bây giờ nó lại huyễn hóa ra, dường như muốn cứng rắn ngăn chặn tất cả những lực lượng có thể hủy diệt thế giới.
- Lão phu đã liên tục tránh lui rồi, ngươi cần gì phải dây dưa không dứt như vậy?
Thủ Lăng Nhân lắc đầu, thanh âm vang lên đầy tang thương, thậm chí có cả sự mỏi mệt.
- Muốn bản tôn không dây dưa thì ngươi hãy lập tức mở thế giới chi môn ra, để ta có thể rời khỏi nơi đây!
Sóng âm vẫn còn vang vọng, hư vô không ngừng tan vỡ, thế nhưng giọng nói ngưng tụ chúng sinh chi âm của tiểu cô nương vẫn có thể truyền ra.
Ánh mắt nàng đầy cố chấp, thậm chí là điên cuồng, lời nói của nàng với Thủ Lăng Nhân không hề có chút dối trá. Thực ra nàng cũng không phải người của phiến thế giới này mà là một tàn hồn năm đó cùng với Thiên Ngoại đại kiếm rơi xuống đây.
Vốn là mất hết trí nhớ, không biết phải qua bao lâu mới khôi phục lại được. Thế nhưng ở bên trong Vẫn Kiếm Thâm Uyên, khi nàng ăn được đan dược của Bạch Tiểu Thuần thì hồn thể liền bị kích thích, thần trí nhanh chóng phục hồi, có thể nói ngay vào lúc đó, nàng đã nhớ lại tất cả!
Nàng cũng nhận ra thế giới nơi đây không phải nhà mình, vô cùng xa lạ. Thế nên theo bản năng muốn bắt Bạch Tiểu Thuần, người đã làm mình khôi phục thần trí tới bên cạnh.
Thế nhưng lúc đó dù rằng nàng có hồn thể bất diệt nhưng chiến lực còn chưa khôi phục quá nhiều thế nên mới để hắn chạy thoát. Mà sau khi rời khỏi Vẫn Kiếm Thâm Uyên nàng liền đi quan sát thế giới này. Trải qua một phen mới biết được nếu muốn rời khỏi nơi đây mà về nhà thì chỉ có thể để cho Thủ Lăng Nhân mở thế giới đại môn mà thôi.