Bạch Tiểu Thuần hoài nghi. Chỉ có điều nghĩ đến bản thân mình đã vượt qua cửa ải thứ hai mươi mốt, trong lòng hắn vẫn rất thỏa mãn.
- Chuyện này cũng rất dễ phán đoán được. Thời gian khí linh này thức tỉnh không lâu. Trong một thời gian ngắn chúng ta lại đi xông qua ải, nhìn độ khó cụ thể, có thể biết được đáp án.
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, thần niệm thoáng động. Toàn thân đã biến mất ở trong quạt tàn. Thời điểm hắn xuất hiện, đã trở lại bắc bộ của thế giới Vĩnh Hằng Tiên Vực thứ hai.
Bạch Tiểu Thuần lúc thì ngồi tĩnh tọa thổ nạp, thỉnh thoảng lại đi ra ngoài.
Trong lúc đó, thời gian trôi qua, ba tháng sau, ở bên trong thành trì Vân Hải Châu này, theo Bạch Tiểu Thuần thấy rõ ràng biến hóa nơi đây, cảm nhận bắc bộ ở dưới sự thống trị của Cự Quỷ Vương cùng với Đại Thiên Sư, đang biến chuyển từng ngày, mỗi ngày một khác nhau.
Nhưng rõ ràng nhất, chính là nhân khí của Vân Hải Châu này càng ngày càng tăng. Có không ít người của thế giới Thông Thiên đều hội tụ qua. Cùng lúc đó, ở dưới lý niệm của Đại Thiên Sư, luyện linh ở Vân Hải Châu được trắng trợn mở rộng ra ngoài. Mơ hồ đã có đầy đủ hình thức ban đầu của châu luyện linh.
Đây chính là tuyến đường ba người đã thương nghị, khiến cho luyện linh của Vân Hải Châu này, trở thành đặc sắc. Sau đó khiến cho bên trong Thánh Hoàng Triều, trong thời gian ngắn xuất hiện thêm một châu luyện linh.
Cũng bởi vậy, theo Vân Hải Châu phát triển, Tiên Vực thứ hai có không ít thương nhân, cũng bắt đầu lui tới Vân Hải Châu, khiến cho phồn vinh nơi đây cũng càng thêm rõ ràng.
Đối với tất cả những điều này, Bạch Tiểu Thuần rất cao hứng. Hắn hiểu rõ, công lao của Cự Quỷ Vương cùng Đại Thiên Sư không thể không tính tới. Nếu như không có hai người bọn họ, nhất là Đại Thiên Sư, sợ rằng hiện tại hắn vẫn là một con ruồi không đầu đang bay loạn. Năng lực của Đại Thiên Sư ở trên phương diện thống trị này, cũng thực sự khiến cho Bạch Tiểu Thuần rất thán phục.
Đồng thời, thời gian ba tháng cũng khiến cho Bạch Tiểu Thuần ở ở trên quạt tàn xông qua các cửa ải, có phán đoán chuẩn xác. Sau cửa ải thứ hai mươi mốt, liên tiếp sáu cửa ải sau, độ khó mặc dù cũng không nhỏ, nhưng lại ẩn chứa quy tắc, không giống như là cửa ải thứ hai mươi mốt, khiến người ta một loại cảm giác muốn phát điên.
Cho dù một lần không qua được, sau khi có thể tìm được quy luật, xông qua thêm vài lần, vẫn có thể qua được cửa ải. Những điều này cũng chứng minh suy đoán của Bạch Tiểu Thuần, cửa ải thứ hai mươi mốt này, quả thực có vấn đề.
- Nhất định là do khí linh kia đang giở trò quỷ. Gia hỏa này thật sự quá không an phận.
Bạch Tiểu Thuần thở dài. Đối với chuyện xông qua ải này, hắn cũng càng thêm cẩn thận. Cũng may lại qua một tháng, sau khi hắn xông qua cửa ải thứ hai mươi chín, vẫn không thấy độ khó tăng lên, trong lòng hắn lúc này mới cảm thấy thoải mái một chút.
Cùng lúc đó, theo Vân Hải Châu phát triển, Bạch Tiểu Thuần cũng đang suy nghĩ một vấn đề.
Đó chính là nhân khẩu!
Hiện tại thứ Vân Hải Châu thiếu nhất, chính là nhân khẩu. Quan trọng nhất, là thiếu người của thế giới Thông Thiên am hiểu luyện linh. Điều này khiến cho việc thúc đẩy kế hoạch của Đại Thiên Sư, trở nên chậm chạp.
Đối với điểm này, Bạch Tiểu Thuần có phán đoán của mình. Hắn ở trong cuộc sống sau này, rất ít khi đi tới quạt tàn xông qua cửa ải. Phần lướn thời gian hắn đều ở trong mật thất, lấy ra đại kiếm bắc mạch, sau khi dung nhập thần thức, thử đi liên lạc cùng với Hàn Môn lão tổ.
Dù sao ở bên trong đại kiếm bắc mạch, những người thế giới Thông Thiên trước đây di chuyển tới bắc mạch đó, vẫn còn đang ở trong đó. Cho dù lúc đó vì Man Hoang đang đại chiến, tuyệt đại đa số đều xuất chinh, không ở bắc mạch.
Nhưng những người còn lại này, so với số lượng ở Vân Hải Châu hiện tại, vẫn không ít. Đồng thời không chỉ Bạch Tiểu Thuần cố gắng hết sức muốn thu được. Đối với Đại Thiên Sư cùng Cự Quỷ Vương mà nói, một khi người bên trong đại kiếm bắc mạch đi tới, Vân Hải Châu phát triển, sẽ đột nhiên tăng mạnh.
Tất cả những điều này, đều khiến cho Bạch Tiểu Thuần động tâm hơn. Hắn cùng Hàn Môn lão tổ khai thông thêm nhiều lần. Cuối cùng sau một tháng lại qua đi, khi tu vi của Bạch Tiểu Thuần ở dưới những gì thu hoạch được sau khi xông qua cửa ải tại quạt tàn, đạt đến Thiên Tôn sơ kỳ đỉnh phong nhất, liên lạc giữa hắn cùng với đại kiếm bắc mạch, cuối cùng đã có sự đáp lại!
Tu vi này của Bạch Tiểu Thuần, giống như thu được một phần tán thành của Hàn Môn lão tổ. Mặc dù ở trong sự đáp lại của nàng không truyền ra bất kỳ thần niệm nào, nhưng bên trong thần thức của Bạch Tiểu Thuần, lại cảm nhận được rõ ràng khống chế của mình đối với đại kiếm bắc mạch, rõ ràng không giống như trước đây.
Chính xác mà nói, Bạch Tiểu Thuần có loại cảm giác mãnh liệt, hình như chỉ cần mình muốn, thì có thể làm cho tất cả tu sĩ bắc mạch bên trong đại kiếm bắc mạch rời khỏi đại kiếm, xuất hiện ở trước mặt hắn.
Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuần kích động không thôi. Nhất là sau khi hắn thử qua, càng vui sướng hơn.
Hắn liền triệu tập Đại Thiên Sư cùng Cự Quỷ Vương. Ở một chỗ địa phương trống trải trên Vân Hải Châu này, Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, lấy ra đại kiếm bắc mạch, bắt đầu truyền tống cùng triệu hoán.
Thiên địa chợt nổ lớn. Bốn phương tám phương chấn động mạnh. Theo ánh sáng màu xanh lam của đại kiếm bắc mạch lập lòe, ở bên trong sơn cốc này, từng thân ảnh một mang theo sự mờ mịt, hạ xuống ở trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng.
Đối với Đại Thiên Sư cùng Cự Quỷ Vương, những tu sĩ bắc mạch này chưa quen thuộc. Nhưng bóng dáng của Bạch Tiểu Thuần, theo năm đó hắn đi qua bắc mạch, cho nên gần như là không có người nào không biết. Chỉ là sau khi thế giới Thông Thiên tan vỡ, bóng dáng Chúa Tể cực lớn tồn tại ở trên bầu trời của Tiên Vực của Vĩnh Hằng. Tất cả những điều xa lạ này khiến cho mọi người lúc này từ bên trong đại kiếm bắc mạch đi ra, mỗi một người đều đang mê man, tâm thần đều chấn động.
Đối với chuyện xử lý sự mê man của mọi người như thế nào, về điểm này Đại Thiên Sư cùng Cự Quỷ Vương càng am hiểu hơn so với Bạch Tiểu Thuần. Ở dưới thần thức của bọn họ bao trùm xuống, ở trong sự thực xảy ra trước mặt, chỉ sau nửa tháng, tất cả mọi người từ bên trong đại kiếm bắc mạch đi ra đều đã hiểu được. Không quan tâm bọn họ có thể tiếp nhận hay không, cũng nhất định phải tiếp nhận.