Một âm thanh bén nhọn quỷ dị từ sơn môn Không Hà Viện xa xa đột nhiên vang lên, truyền khắp toàn bộ chiến trường.
"Hì hì, hì hì..." tiếng cười quỷ dị, ai nghe thấy cũng lạnh run cả người từ trong ra ngoài.
Một làn cầu vồng từ trong Không Hà Viện bay ra, lơ lửng giữa không trung, là một... Con rối!
Con rối chỉ cao chừng ba thước, ăn mặc rách rưới, mặt cười quỷ dị, tóc lơ thơ chỉ có mấy cọng!
Giống như con búp bê đồ chơi trẻ con bị vứt đi, nhưng lại lơ lửng giữa không trung, tản mát ra khí tức kinh người, tiếng cười quỷ dị cũng là từ nó vang ra.
Đôi mắt nó bắn ra tia sáng đỏ rực, nhoáng một cái, nó đã xuất hiện trước mặt một tu sĩ Nghịch Hà Tông, tu sĩ mở to mắt nhìn nó, rồi oanh một tiếng, đầu hắn nổ tung, máu và não văng tứ tung, con rối lại vang lên tiếng cười.
Da đầu Bạch Tiểu Thuần tê rần.
"Chí bảo của Không Hà Viện?"
Trong rừng, Công Tôn Uyển Nhi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn con rối, trong mắt đầy khinh miệt.
Lại một làn cầu vồng ào ào bay tới, là chí bảo của Huyết Khê Tông... Đạo Thảo Nhân!
Đạo Thảo Nhân cầm tấm da người trên tay mặc vào người, bay thẳng tới chỗ con rối của Không Hà Viện.
Hai thứ vốn không thuộc về nhân gian, bắt đầu đánh giết nhau ngay giữa không trung!
Tu sĩ Nghịch Hà Tông thở phào, Bạch Tiểu Thuần và đám tu sĩ Kim Đan lại biến sắc!
"Nếu con búp bê này là chí bảo của Không Hà Viện thì không sao, nhưng nếu nó không phải là chí bảo của Không Hà Viện, mà chỉ là một bảo bối bình thường thì sao? Chỉ một bảo bối bình thường đã khiến chí bảo của Huyết Khê Tông phải ra tay, vậy đến khi Không Hà Viện xuất ra chí bảo thật sự, thì phải làm sao?"
Bạch Tiểu Thuần run run, hắn nhìn kiểu gì, cũng cảm thấy con búp bê kia không giống như là chí bảo, nếu bảo Không Dong Tà Thụ là chí bảo, hắn không biết trong Không Hà Viện còn chí bảo cỡ nào nữa.
Lại một thứ từ trong sơn môn Không Hà Viện bay ra, lần này là một cái xác quấn vải, vải quấn lốm đốm máu đã ngả màu nâu, khí tức nó tỏa ra còn mạnh hơn con búp bê rách nát ban nãy!
Một làn khói từ đằng xa bay lại, tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, hóa thành một đạo sĩ trung niên đầy uy nghiêm, bước ra chặn xác ướp!
Chí bảo của Huyền Khê Tông!
Bạch Tiểu Thuần vội vàng lấy ra thêm một mớ phù văn dán lên người, thu lấy bốn cái túi trữ vật, rồi cẩn thận từ từ bước tới.
Hắn tận lực không để ý tới cuộc chiến trên bầu trời, mà dồn hết tâm trí để ý chung quanh, bỗng hắn khựng lại, tay bấm pháp quyết chỉ vào một chỗ cách đó không xa, một cái đỉnh tím xuất hiện, đập xuống một cái.
Oanh một tiếng, chỗ đó bị đánh thành một cái hố sâu, Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh, mở ra con mắt thứ ba, nhìn thấy một bóng người ở bên cạnh đại đỉnh.
Bạch Tiểu Thuần lao tới, đấm ra một quyền.
Thân ảnh kia ngạc nhiên, lùi nhanh, nhưng vẫn bị dư chấn làm phun máu, hiện nguyên hình là một nam tử trung niên, kinh hãi nhìn Bạch Tiểu Thuần.
"Ngươi nhìn thấy được ta!!" Y vừa nói, vừa không dừng chân tiếp tục lùi lại, Bạch Tiểu Thuần xòe cánh sau lưng, ào tới đuổi theo, giơ chân đạp một cái.
Tu sĩ kia đã toàn lực ngăn cản, còn lấy ra lấy nhiều pháp bảo phòng vệ nhưng đều không có tác dụng, một cước của Bạch Tiểu Thuần làm pháp bảo vỡ vụn, nội tạng của tu sĩ bị đạp nát bấy, mất mạng ngay tức khắc.
Bạch Tiểu Thuần thu túi trữ vật, tiếp tục đi, suốt đường đều mở pháp nhãn, những kẻ ẩn thân cũng không thoát được pháp nhãn của hắn, hắn còn mở rộng phạm vi, cứu viện những đồngmôn khác trên đường đi.
Một đường đi, hắn nhìn thấy rất nhiều thi thể, có của phe ta, có của phe địch, làm lòng hắn trầm xuống, sát khí trên người hắn càng tăng...
"Đây là tu hành..." Bạch Tiểu Thuần thì thào, đạo lý này hắn hiểu, giống như hồi ở Lạc Trần sơn mạch, ở Vẫn Kiếm Thâm Uyên, ở Hùng Thành, tuy hắn hiểu nhưng những lúc như vậy, trong lòng hắn đều nặng nề, phức tạp.
Bạch Tiểu Thuần chợt nghe xa xa có tiếng Hi..i...iiii dồn dập, âm điệu có vẻ lo lắng, bi ai, làm người ta bồn chồn.
Bạch Tiểu Thuần giật thót, hắn nhận ra âm thanh này.
"Chim phượng?" Bạch Tiểu Thuần lập tức tăng tốc chạy về phía phát ra âm thanh kia, nhìn thấy con chim phượng năm đó ăn phải Phát Tình Đan của hắn, cơ thể nó đẫm máu, nhưng nó như nổi điên, không ngừng điên cuồng công kích một nữ tử mặc trường bào đen.
Cô gái này mặt rất lạnh, trên mặt có một vết sẹo dài, mắt đầy sát khí, khí tức nguy hiểm.
Trong tay ả cầm đầu lâu một lão giả, mắt vẫn còn mở to như không tin được mình đã chết.
Trên mặt đất có một xác chết không đầu, mặc trang phục của Linh Khê Nhất Mạch, máu vẫn còn tươi.
"Chu trưởng lão!!" Bạch Tiểu Thuần ngơ ngác nhìn cái đầu lâu.
Thi thể kia chính là Chu trưởng lão Hương Vân Sơn của Linh Khê, người thay thế Lý Thanh Hậu làm chưởng tọa Hương Vân Sơn!
Bạch Tiểu Thuần run run, hắn nhớ tới rất nhiều hình ảnh...
Lúc hắn mới lên núi, cùng với đám Trương Đại Bàn nộp vật quý cho Chu trưởng lão...
Chim phượng của Chu trưởng lão chĩa thẳng vào hắn, mách tội hắn đã làm hại hình ảnh của nó...
Chu trưởng lão giận dữ đuổi riết theo hắn...
Tư cách chiến hai bờ nam bắc, bị Chu trưởng lão dọa, chạy bán sống bán chết, vô ý giành đệ nhất...
Hắn nhìn ả kia chằm chằm, tay nắm chặt giận dữ!
Chim phượng nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, kêu lên đau buồn, bay tới chỗ hắn, ả kia cười khẩy, chỉ vào nó một cái.
Một làn khí đen bay ra, tản rộng, định nuốt chửng chim phượng.
"Ngươi muốn chết!!" Bạch Tiểu Thuần gầm lên, bước tới chắn cho chim phượng, đấm một quyền vào làn khí đen!
Khí ten vỡ ra, nhưng không tiêu tán, mà ngưng tụ thành thân ảnh của ả kia!
Hình dáng ban nãy của ả trở thành tàn ảnh, hình ảnh do hắc vụ tạo thành lại thành chân thân, đứng ngay trước mặt Bạch Tiểu Thuần, cười khinh miệt, chỉ thẳng vào mi tâm Bạch Tiểu Thuần!
Khoảng cách quá gần, căn bản không thể nào tránh kịp, mà Bạch Tiểu Thuần cũng không có ý muốn tránh, Bất Tử Trường Sinh Công bộc phát, hắn không lùi, mà còn xông tới!
Nữ tử biến sắc, không ngờ Bạch Tiểu Thuần liều mạng, không thu tay lại kịp, ngón tay bị trán Bạch Tiểu Thuần tông vào, cong hẳn lại, nữ tử bị hất lùi.
"Không có thời gian dây dưa với ngươi!" Nữ tử khàn khàn lên tiếng, xoay người định đi.
"Nhưng ta lại không định tha cho ngươi!" mi tâm Bạch Tiểu Thuần bị thương, nhưng hắc mặc kệ, tay phải bấm pháp quyết, ấn xuống đất.
"Huyết Sát Giới!"
Oanh, từ cơ thể hắn bùng ra huyết khí, tạo thành phong ấn, ngưng tụ thành giới, không cho ả kia rời đi! ——