- Ta ở chỗ này rất tốt. Nàng cứ làm việc của nàng là được.
Bạch Tiểu Thuần hất cằm lên nói.
Mắt phượng của Đỗ Lăng Phỉ chớp chớp. Đôi mắt đẹp của nàng đảo qua ở trên người Bạch Tiểu Thuần, che miệng cười. Trong mắt nàng lộ ra sự giảo hoạt, tiến lên kéo cánh tay Bạch Tiểu Thuần.
- Tiểu Thuần, ta ở chỗ này rất cô đơn. Ngươi đi theo ta có được hay không vậy?
- Ta suy tính một chút.
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần đắc ý. Nhất là lời nói mềm mỏng của Đỗ Lăng Phỉ, khiến cho hắn sau khi nghe được, trong lòng ngứa ngáy. Nhưng ngoài mặt, hắn vẫn là lộ ra bộ dạng ngạo nghễ.
- Ngươi đi cùng với ta, Phùng Trần của Cửu Thiên Vân Lôi Tông sợ hãi ngươi như vậy, nhất định không dám tới dây dưa với ta. Tiểu Thuần, có được hay không?
Đỗ Lăng Phỉ cố nén cười, lại mềm mỏng nói.
- Đúng vậy!
Bạch Tiểu Thuần vừa nghe lời này, rất đắc ý.
- Họ Phùng kia dám xuất hiện ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần ta, ta đánh không chết hắn! Thân thể hắn cũng đã mất, chỉ còn lại một thần hồn. Trước đây nếu không phải đám người Vân Lôi Tử ngăn cản, ta đã sớm giết chết hắn!
Bạch Tiểu Thuần rất đắc ý, lúc này cười ha ha một tiếng.
- Mà thôi mà thôi. Nếu nàng cũng nói như vậy, ta liền theo nàng được chưa? Thuận tiện ở trên đường bảo vệ nàng.
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần thoải mái. Đỗ Lăng Phỉ lại không thể tiếp tục kìm chế được, bật cười.
- Ừ, Tiểu Thuần nhà ta là lợi hại nhất. Dám ở trước mặt sư huynh của ta, tự gọi Thiên Tôn là nhạc phụ của ngươi...
Bạch Tiểu Thuần nhất thời xấu hổ, trợn mắt. Thanh thể Đỗ Lăng Phỉ nhẹ nhàng lui về phía sau.
- Nếu phải bảo vệ ta, vậy ngươi phải đuổi kịp ta mới được...
Trong mắt Đỗ Lăng Phỉ mang theo sự câu nhân, giống như tràn ngập quyến rũ nói không nên lời. Cảnh tượng đó rơi vào trong mắt của Bạch Tiểu Thuần, tim Bạch Tiểu Thuần lại tăng nhanh lên. Hắn vốn tưởng rằng Tống Quân Uyển đã đủ yêu nghiệt. Nhưng không nghĩ tới Đỗ Lăng Phỉ nghiêm túc này, lúc này trong mắt mang theo vẻ mị hoặc, càng thêm yêu nghiệt.
- Yêu nữ đừng đi!
Bạch Tiểu Thuần hô to một tiếng, bỗng nhiên đuổi theo.
Tiếng cười vang vọng trên Băng Nguyên. Hai người một trước một sau, ở trong tiếng cười duyên của Đỗ Lăng Phỉ, dần dần đi xa.
Năm tháng giống như trở lại thời gian đã từng ở Linh Khê Tông... Ở trên Băng Nguyên này, trời cao xanh thẳm, mặt đất mênh mang. Phóng tầm mắt nhìn ra chỉ là một mảnh băng tuyết, hoàn toàn không thấy được bóng người ở. Chỉ có hai người Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ ở trong trời băng đất tuyết này, ở trong màu trắng bạc bao quanh, một đường làm bạn.
Khi thì cười nói, khi thì ôn nhu, nói về những gì mình từng trải qua, nói về từng chuyện cũ. Dần dần, ở trong lòng Bạch Tiểu Thuần vốn tồn tại cảm giác không hiểu nhau, giống như cũng theo hôm nay làm bạn, dần dần biến mất.
Đỗ Lăng Phỉ giống như lần nữa trở thành Tiểu Đỗ Đỗ trong trí nhớ của Bạch Tiểu Thuần. Tiếng hai người cười đùa, vang vọng ở trong Băng Nguyên này...
Cho đến một tháng sau, hai người ở sâu bên trong Băng Nguyên bắc mạch này, Bạch Tiểu Thuần thật sự nhịn không được, hỏi một câu.
- Tiểu Đỗ Đỗ, phụ thân ta rốt cuộc giao nhiệm vụ gì cho chúng ta vậy?
Bạch Tiểu Thuần hình như không cảm thấy những lời này của mình có vấn đề gì, lúc này mặt dầy hỏi.
- Hi vọng khi ngươi nhìn đến phụ thân ta, còn có thể xưng hô như vậy.
Đỗ Lăng Phỉ cười mà như không cười nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần cười gượng vài tiếng. Hắn rất muốn vỗ ngực nói cho Đỗ Lăng Phỉ, cho dù mình ở ngay trước mặt Thiên Tôn, cũng dám nói ra những lời như vậy. Nhưng vừa nghĩ tới chuyện mình đã từng hấp thu sợi tóc máu được Thiên Tôn coi như là chí bảo. Bạch Tiểu Thuần lại chột dạ. Vì vậy trong tiếng cười gượng, hắn đổi chủ đề, tiếp tục truy hỏi nhiệm vụ của Đỗ Lăng Phỉ ở bắc mạch.
Đỗ Lăng Phỉ do dự một chút. Phụ thân nàng an bài nhiệm vụ, là chuyện tuyệt mật. Dựa theo đạo lý nàng không thể nói cho bất kỳ kẻ nào. Nhưng nàng nhìn thấy vẻ mặt hiếu kỳ của Bạch Tiểu Thuần, trong lòng mềm nhũn, nhẹ giọng mở miệng nói.
- Bản thân ngươi biết là được, không nên nói với cùng bất kỳ kẻ nào...
- Phụ thân ta phái ta tới bắc mạch, là điều tra... chuyện đại sư tỷ của ta...
Đỗ Lăng Phỉ nhỏ giọng nói.
- Đại sư tỷ của nàng?
Bạch Tiểu Thuần sửng sốt. Trong nháy mắt, trong đầu hắn lại hiện ra bóng dáng của nữ hài nhi.
- Cửu Thiên Vân Lôi Tông không phải là Nguyên Đầu Tông Môn sớm nhất của bắc mạch. Tông môn của bắc mạch trước kia là Hàn Môn!
Nói đến đây, Đỗ Lăng Phỉ liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần, tiếp tục mở miệng.
- Bán Thần lão tổ Hàn Môn năm đó, nàng... Là đệ tử đầu tiên của phụ thân ta trước đây. Cho nên ta gọi nàng là đại sư tỷ.
- Hàn Môn lão tổ này năm đó phản bội sư môn, làm ra chuyện người người oán trách. Nhưng phụ thân ta nể tình tình thầy trò, chỉ muốn bắt nàng lại, không có ý định sẽ giết nàng. Nhưng hết lần này tới lần khác, nàng ác độc vô cùng, rốt cuộc muốn ám toán phụ thân ta. Cuối cùng nàng bị phụ thân ta nhịn đau chém chết...
Đỗ Lăng Phỉ thở dài, nói ra chuyện cũ nàng nghe được.
- Chỉ là đại sư tỷ này của ta thiên tư kinh diễm tuyệt luân. Sau bao nhiêu năm, phụ thân ta nhớ lại chuyện này, luôn cảm thấy có chút kỳ quặc. Cho nên phụ thân ta lệnh cho ta tới nơi này, ở địa phương khởi nguồn của Hàn Môn, đi âm thầm điều tra một chút... xem đại sư tỷ ta trước đây, rốt cuộc là chết thật sự, hay là chết giả!
- Trên thực tế mấy năm nay, ta vẫn luôn đang điều tra chuyện này... Trước đây sở dĩ ta đi Linh Khê Tông, cũng là vì chuyện này. Bởi vì Linh Khê Tông... Chính là đệ tử còn sót lại sau khi Hàn Môn bị diệt, bỏ chạy tới đông mạch, xây dựng tông môn.
Đỗ Lăng Phỉ nói đến đây, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
Lúc này Bạch Tiểu Thuần đã chấn kinh. Hắn không ngờ tới, Đỗ Lăng Phỉ tới bắc mạch, chính là bởi vì nữ hài nhi kia!
Mà hiện tại nghe được lời Đỗ Lăng Phỉ nói, hắn cũng rốt cuộc hiểu rõ vì sao trước đây đường đường là nữ nhi của Thiên Tôn, lại gặp phải ở bên trong Linh Khê Tông!