Cảnh tượng như vậy, bọn họ cảm thấy không có ai phát hiện. Nhưng Bạch Tiểu Thuần ở trong mật thất, lúc này trong thần thức nhìn thấy rõ ràng. Khi nhìn thấy được hai hài tử này của mình, tuổi nhỏ như thế, lại có thể dám bắt con đại xà hung tàn, Bạch Tiểu Thuần nhíu mày. Hắn cảm thấy tiếp tục như vậy, sớm hay muộn sẽ xảy ra chuyện lớn.
- Làm việc cũng hoàn toàn không có một chút ổn thỏa nào. Điều này thì cũng thôi không nói. Lại còn đi bắt rắn. Loại chuyện nguy hiểm này, thời điểm ta bảy tuổi tuyệt đối sẽ không đi làm!
Bạch Tiểu Thuần hừ một tiếng. Hắn cho rằng cần phải đi giáo dục hai hài tử này một chút. Vì vậy lúc này thân thể hắn thoáng lắc một cái. Thời điểm hắn xuất hiện, đã ở trước người của Tiểu Tiểu cùng Đại Bảo.
Nếu như đổi lại là Chu Tử Mạch cùng Tống Quân Uyển xuất hiện, Đại Bảo nhất định sẽ run rẩy. Nhưng hôm nay mắt thấy phụ thân mình đột nhiên hạ xuống, hắn hoàn toàn không có chút nhút nhát nào. Hắn mở to con mắt, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
Tiểu Tiểu ở bên cạnh, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười khả ái. Nàng vội vàng chạy tới, sử dụng giọng điệu ngọt ngào hô một tiếng phụ thân.
Giọng điệu ngọt ngấy này, khiến cho cơn giận của Bạch Tiểu Thuần nhất thời giảm xuống bảy phần. Nhưng hắn vẫn tận lực nghiêm mặt, tay áo khẽ vung lên, bắt đầu giáo huấn.
- Tiểu Tiểu, Đại Bảo, các con làm như vậy là không đúng. Phải nghe lời phụ thân nói, cư xử phải cẩn thận, làm việc phải ổn thỏa. Cái mạng nhỏ chỉ có một, không thể liều mạng. Các con xem cuộc đời của phụ thân đời các con, chính là tuân theo đạo lý như thế, mới có thể đi cho tới hôm nay, mới có thể theo đuổi trường sinh. Năm đó nếu như kích động, đã sớm mất cái mạng nhỏ.
Bạch Tiểu Thuần vừa nói ra lời xong, Tiểu Tiểu mím môi, Đại Bảo bên kia lại đá cho con rắn lớn bên cạnh một cái, ngẩng đầu quật cường kêu lên.
- Phụ thân, ta không ủng hộ quan điểm của phụ thân. Không phục thì đánh, quan tâm nhiều như vậy làm gì!
Nghe được lời nói của con trai mình, Bạch Tiểu Thuần nhất thời đau đầu. Mấy năm qua theo hài tử dần dần lớn lên, hắn thật nhiều lần đều thử cải tạo nhân sinh quan lệch lạc của các hài tử. Nhưng hắn lại phát hiện mình căn bản là không có cách nào làm được.
Tiểu Tiểu còn đỡ hơn một chút. Điều khiến cho Bạch Tiểu Thuần đau đầu, chính là Đại Bảo. Hài tử này lá gan quá lớn. Ngày hôm nay Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy được chính là bắt rắn. Nhưng trên thực tế trong những tin tức Bạch Tiểu Thuần nắm giữ, liên quan tới các loại hành sự của Đại Bảo, gần như mỗi một chuyện, thời điểm Bạch Tiểu Thuần ở tuổi này, căn bản cũng không dám nghĩ tới...
Ví dụ như bắt quỷ hồn. Trong một vài năm gần đây, có lẽ là vì Khôi Hoàng Triều lập quốc, do đó chẳng biết tại sao, dần dần xuất hiện quỷ hồn ở bên trong Khôi Hoàng Triều. Còn nữa chính là bắt gian tế do Tà Hoàng Triều cùng Thánh Hoàng Triều an bài qua tìm hiểu tin tức.
Lại tới hôm nay chính là bắt rắn lớn. Hình như hai hài tử này, đối với quỷ hồn cùng rắn, có yêu thích đặc biệt khác thường...
Vẻ mặt không sợ trời không sợ đất này, bộ dạng bất kể là ai, chỉ cần ngươi chọc ta, ta phải đánh ngươi, khiến cho Bạch Tiểu Thuần lại không nhịn được tản ra thần thức, cảm thụ một chút huyết mạch trong cơ thể Đại Bảo...
Nếu như không phải là bởi vì tồn tại cảm ứng huyết mạch, Bạch Tiểu Thuần cũng sẽ cảm thấy hài tử này không phải là giống loài của mình...
Lại trong lúc trong lòng Bạch Tiểu Thuần đang xúc động, con rắn lớn bị Đại Bảo bắt được kia, nó tu luyện nhiều năm, đã sớm có linh trí, thậm chí vì năm mới nuốt vào một dị quả, lực thần niệm có chút cường đại. Lúc này mắt thấy Khôi Hoàng vì mình nói chuyện, nó vội vàng truyền ra thần niệm, biểu đạt tán thành lời Khôi Hoàng nói.
Nhưng nó vừa truyền ra thần niệm này, Đại Bảo lại trừng mắt, gầm khẽ một tiếng.
- Người lớn nói chuyện, ngươi còn dám nói xen vào. Muốn ăn đòn!
Trong ánh mắt Đại Bảo trợn trừng, tản ra hung quang, khiến cho thân thể con rắn lớn này cũng run lên. Nó đang muốn truyền ra thần niệm giải thích, nhưng Đại Bảo đã tiến lên bắt đầu quyền đấm cước đá.
Những tiếng động ầm ầm vang vọng ra. Con rắn lớn không ngừng kêu thảm thiết, trong lòng ủy khuất cùng sợ hãi, đã không thể tăng thêm được nữa. Bạch Tiểu Thuần ở một bên mắt nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lại thở dài.
- Đại Bảo...
Bạch Tiểu Thuần ngược lại không phải là thương hại cho con đại xà này. Thật ra đối với tính cách đứa con trai này của mình, hắn cảm thấy rất không thích hợp. Hắn đang lo lắng nên đi khuyên bảo như thế nào. Thậm chí hắn suy nghĩ bản thân mình có nên một lần nữa lập ra uy nghiêm của phụ thân hay không, Tiểu Tiểu ở bên cạnh đã vội vàng tiến lên kéo Đại Bảo lại.
- Đại Bảo, phải bảo vệ động vật nhỏ. Ngươi làm như vậy là không đúng.
Giọng điệu Tiểu Tiểu êm dịu, lời nói nhỏ nhẹ, giống như nước, nghe cũng rất là uyển chuyển hàm xúc.
Đối với người tỷ tỷ này, Đại Bảo rất kính nể, e sợ. Thậm chí có vài thời điểm, so với nương hắn nói còn có tác dụng hơn. Lúc nà hắn vội vàng ngừng tay, đứng ở nơi đó, bày ra bộ dạng thông minh linh lợi.
- Còn nữa Đại Bảo, ngươi làm sao có thể nói với phụ thân như vậy. Phụ thân vì cuộc sống hạnh phúc khỏe mạnh của chúng ta, bỏ ra bao nhiêu cố gắng. Ngươi vội vàng bồi thường cho phụ thân một chút không được sao?
Tiểu Tiểu bấm thắt lưng một cái, bắt đầu răn dạy.
Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy được tất cả những điều này, nhất là nghe được lời nữ nhi nói, trong lòng hắn nhất thời vui mừng. Hắn cảm thấy vẫn là nữ nhi tốt. Nhất là nghĩ đến lúc Tiểu Tiểu mới ra sinh, chỉ cần mình ôm một cái, lại lập tức phát ra tiếng cười khanh khách. Nhớ lại từng cảnh tượng như vậy, khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần cũng dâng lên càng nhiều ấm áp hơn.
Nhưng ấm áp này gần như vừa xuất hiện, Tiểu Tiểu lại bắt đầu răn dạy Đại Bảo, âm thanh cũng như sóng tràn khắp nơi.
- Đại Bảo, ngươi cũng biết, phụ thân từ nhỏ lá gan cũng rất nhỏ, đặc biệt sợ chết. Nhưng ngươi lại còn cầm một con rắn lớn tới dọa cho hắn sợ!
Mắt Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên trợn tròn, ngơ ngác nhìn Tiểu Tiểu ở nơi đó nghiêm trang răn dạy Đại Bảo. Hắn cảm thấy mình có chút choáng váng. Lần này hắn đến, là tạo nhân sinh quan chính xác cho các hài tử. Nhưng đến cuối cùng, ở trong miệng Tiểu Tiểu, lại có thể biến thành con trai của mình cầm rắn lớn tới làm cho mình bị sợ...