Đồng thời xảy ra trước mặt bọn họ, lại là một con đường quật khởi. Ở dưới sự dẫn đường cảu Đại Thiên Sư, tất cả những người hạ xuống đều ít nhiều gì tỉnh táo lại, gia nhập vào trong sự nghiệp xây dựng Vân Hải Châu.
MÀ trong bọn họ, người am hiểu luyện linh mặc dù không nhiều bằng Man Hoang, nhưng vì số lượng người khổng lồ, cho nên số lượng người luyện linh cũng không ít. Đại Thiên Sư cùng Cự Quỷ Vương càng là chuyên gia luyện linh. Càng không cần phải nói tới Bạch Tiểu Thuần. Hắn là luyện hồn sư thiên phẩm duy nhất của thế giới Thông Thiên. Trên tất cả những cơ sở này, khiến cho sự phát triển của Vân Hải Châu ở trong cuộc sống sau này, đột nhiên tăng mạnh.
Cảnh tượng của Vân Hải Châu cũng chậm rãi thịnh vượng phồn hoa. Vô số thương nhân đến đây. Cách xưng hô châu luyện linh, đã ở dưới sự thống trị cùng truyền bá của Đại Thiên Sư, dần dần khuếch tán. Tất cả mánh lới, đều nói cho toàn bộ thế giới Tiên Vực của Vĩnh Hằng biết, chỉ có nơi đây mới có thể luyện linh!
Mà người của thế giới Thông Thiên ở nơi khác, cho dù cũng có thể luyện linh, nhưng ở trên phương diện luyện linh cũng không bằng Cự Quỷ Vương và Đại Thiên Sư. Cùng lúc đó, sau khi Đại Thiên Sư cùng Bạch Tiểu Thuần thương nghị, còn tôn sùng Bạch Tiểu Thuần làm luyện linh sư đầu tiên của Tiên Vực của Vĩnh Hằng!
Cái danh hiệu này đánh ra, lực ảnh hưởng nhất thời tăng mạnh vô số!
Gần như mỗi ngày, đều có người của thế giới Thông Thiên tập trung lại. Trên toàn bộ Tiên Vực thứ hai, ở trong tất cả châu, tu sĩ của thế giới Thông Thiên đều phấn chấn. Linh Cửu Thiên Tôn cùng Bạch Tiểu Thuần đã có sự ăn ý. Đối với chuyện này, hắn thấy, gia hỏa khó chơi giống như Bạch Tiểu Thuần vậy, chỉ cần không đến cướp giật quyền lợi cùng mình là tốt rồi. Không cần thiết đi đắc tội quá mức. Hoàn toàn không có chút lợi ích nào.
Về phần Thánh Hoàng, mắt thấy Vân Hải Châu phát triển, sau khi suy nghĩ tìm hiểu, hắn liền thở dài. Hắn rõ ràng nhìn ra được ý nghĩ cùng kế hoạch của Bạch Tiểu Thuần. Nhưng hết lần này tới lần khác chuyện này đối với hắn mà nói, cũng là chuyện tốt, khiến cho hắn cũng không tiện đi ngăn cản. Đương nhiên nếu như trước đó hắn không biết được năng lực gây tại họa của Bạch Tiểu Thuần, gặp phải chuyện này, hắn nhất định sẽ hừ lạnh một tiếng, ra tay bóp chết.
Nhưng hôm nay hắn cũng đau đầu. Bạch Tiểu Thuần thân là Thiên Tôn, lại là một gia hỏa có thể tai họa, còn là chủ nhân của rùa Vĩnh Hằng. Một khi mình bóp chết sự phát triển của Vân Hải Châu, đối phương nếu nương nhờ Thánh Hoàng Thành không đi... Nghĩ đến loại hậu quả đáng sợ này, Thánh Hoàng lập tức có quyết đoán.
- Để chính hắn tự chơi đi!
Cứ như vậy, ở bên trong khí thế ngất trời của Vân Hải Châu này, danh tiếng châu luyện linh khuếch tán ra. Cho dù là thời điểm Tà Hoàng Triều cũng nghe nói tới. Bạch Tiểu Thuần mắt thấy không có người nào tới gây phiền phức cho mình, trong lòng cũng yên ổn xuống. Hắn bắt đầu đặt phần lớn tinh lực ở trên quạt tàn.
Hắn không ngừng nỗ lực cho đến điểm lúc cuối. Sau khi trực tiếp xông qua cửa ải thứ hai mươi chín trước đó, Bạch Tiểu Thuần nghỉ ngơi một chút. Tinh thần phấn chấn, hắn lại xông về phía cửa ải thứ ba mươi. Nhưng trong nháy mắt ngay khi hắn bước vào cửa ải thứ ba mươi, khí linh của quạt tàn này ngủ say mấy tháng, lại tỉnh lại.
- Đồ vô sỉ, gia gia ngươi lại tới. Lần này, ta không đánh chết ngươi, ta và ngươi cùng một họ!
Khí linh đồng tử nhìn chằm chằm vào cửa ải thứ ba mươi. Trong tiếng gầm khẽ, hắn trực tiếp hạ xuống.
Cửa ải thứ ba mươi!
Bầu trời tràn ngập hơi nước màu xám. Mặt đất khắp nơi lại là dãy núi. Có thể nhìn thấy được cách một khoảng cách, sẽ có ngọn núi giống như ống khói, không ngừng xuất hiện rất nhiều sương mù, bay vào trời cao. Điều này khiến cho mảnh thế giới này trở nên mờ mịt, giống như một khu phế tích đầy màu sắc.
Ở trong sương mù này còn lộ ra mùi thuốc. Chỉ có điều vì dược lực quá mức hỗn tạp, khiến cho cái gọi là mùi thuốc này, cũng giống như biến thành độc dược, theo gió nhẹ nhàng tung bay, nhuộm khắp toàn thế giới, khiến cho một mảnh thiên địa này, nhìn bằng mắt thường, rốt cuộc hoàn toàn không nhìn thấy được sức sống.
Mặt đất cằn cỗi. Hình như tất cả thảm thực vật đều bởi vì chìm đắm ở bên trong độc dược này thời gian lâu dài, do đó héo rũ diệt sạch.
Bầu trời càng hoàn toàn không có bóng chim bay nào. Chỉ có thể nhìn thấy từng dãy núi lớn. Trên đó, từng hài cốt không biết đã mục nát ở trong khoảng thời gian bao lâu. Những hài cốt này đều là thi thể của chim muông. Toàn thế giới này dường như chính là một chỗ nghĩa địa cực lớn.
Bạch Tiểu Thuần mới vừa tiến vào, lại lập tức bị độc khí của khói thuốc nơi đây cùng với từng tiếng nổ ầm ầm làm cho khiếp sợ tới ngây người.
- Âm thanh này thật quen thuộc... Đây là cửa ải gì vậy?
Bạch Tiểu Thuần ngây ngẩn cả người. Hắn quá quen thuộc với khí tức ở đây. Độc dược tồn tại ở trong hơi nước màu xám này, ở trong ký ức của hắn, đã từng quá nhiều lần được chế tạo ra từ trong tay hắn.
Chỉ có điều so với loại độc dược hắn đã từng chế tạo ra, độc dược ở nơi đây thật sự quá mức nồng đậm. Bạch Tiểu Thuần chỉ là hạ xuống đến nơi này trong thời gian gần nửa nén hương, hắn đã cảm thấy toàn thân không được tự nhiên. Mắt hắn cảm thấy đau đớn. Đồng thời, ngay cả hít thở cũng cảm thấy dường như có dao đang cắt qua cổ họng vậy.
Mà những tiếng động ầm ầm đang vang vọng này, rõ ràng chính là âm thanh của những lò luyện đan nổ lướn...
- Trời ạ, lại còn có địa phương giống như thế này...
Bạch Tiểu Thuần mở miệng hít sâu một hơi, thân thể thoáng một cái, tránh một làn thuốc khói độc. Sau đó hắn triển khai tốc độ, ở trong thế giới hình như hoang vu này, bắt đầu tìm kiếm lối ra.
Về phần lòng cảnh giác, cũng theo sự quỷ dị ở nơi đây quỷ dị, tăng lên không ít. Chỉ là mặc cho Bạch Tiểu Thuần tìm kiếm như thế nào đi nữa, hắn cũng không có tìm được lối ra của nơi đây. Ngược lại, càng đi về phía trước, khói độc ở bốn phía xung quanh vốn trôi nổi bất động.