- Nhưng mụ nội nó, Linh Cửu Thiên Tôn này lại có thể sắc phong Tử Lâm Hầu này làm đại tôn của Thần La Châu. Ta lỗi lầm gì đều không có, lại có thể bị thu lại chức vụ đại tôn, biến thành phụ tá của Tử Lâm Hầu!
- Thần La Châu, ta sử dụng tất cả tâm huyết đi làm. Ta muốn chế tạo nơi nào thành căn cơ của thế giới Thông Thiên ta. Nhưng hiện tại cũng bị mất...
Cự Quỷ Vương cười thảm một tiếng, hung hăng xiết chặt nắm đấm. chuyện này hắn vốn không muốn nói với Bạch Tiểu Thuần. Hắn biết Bạch Tiểu Thuần vừa thăng cấp Thiên Tôn, căn cơ bất ổn. Nhất là ở chỗ này, thuộc về bên trong địa bàn của Linh Cửu Thiên Tôn. Bạch Tiểu Thuần cũng không quyền phát biểu.
Chuyện của mình, để cho Bạch Tiểu Thuần biết, sợ rằng sẽ gây ra tranh cãi lớn hơn nữa. Chỉ là chuyện này không gạt được. Trong lòng Cự Quỷ Vương cũng khổ sở. Lúc này sau khi hắn cùng Bạch Tiểu Thuần ôn chuyện, Bạch Tiểu Thuần hỏi thăm, hắn mới nói ra.
Nghe được lời Cự Quỷ Vương nói, Bạch Tiểu Thuần ngồi ở chỗ đó vẫn không nhúc nhích. Tay hắn cầm chén rượu, dường như cũng bất động. Chỉ là trong mắt của hắn, lúc này từ từ bắn ra tia sáng. Sau khi tia sáng này càng lúc càng thịnh, trực tiếp hóa thành hỏa diễm, giống như ầm một tiếng bốc cháy lên.
- Tiểu Thuần, ngươi đừng kích động.
Cự Quỷ Vương bị dọa cho giật mình, còn có chút hối hận vì mình đã đi nói cho Bạch Tiểu Thuần biết. Hắn vội vàng mở miệng nói.
Bạch Tiểu Thuần lắc đầu. Ánh mắt hắn rơi ở trên chỗ của Linh Cửu Thiên Tôn phía xa. Dần dần hỏa diễm trong mắt hắn, trở thành âm trầm, nhẹ giọng nói.
- Nhạc phụ, chuyện này nếu ta không phản kích, như vậy có thể tưởng tượng được, sau này tất cả người của thế giới Thông Thiên bên trong Thánh Hoàng Triều, đều sẽ càng thêm khó khăn."
- Đều đã khi dễ đến trên đỉnh đầu, ta làm sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ!
- Tiểu Thuần ngươi đừng kích động. Không có Thần La Châu, chúng ta còn có thể nghĩ ra biện pháp khác. Thân phận của ta đã được Thánh Hoàng khâm định. Ta nghĩ Linh Cửu Thiên Tôn này cũng không dám áp chế quá mức! Sẽ cho ta một công đạo...
Cự Quỷ Vương nhìn Bạch Tiểu Thuần trước mắt. Hắn cảm thấy có chút không ổn. Thật ra những chuyện Bạch Tiểu Thuần đã từng làm ra kia, bất kỳ một chuyện nào, cũng làm cho hắn cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Lúc này càng hối hận. Mình không nên nói cho Bạch Tiểu Thuần biết.
Bạch Tiểu Thuần nặng nề lắc đầu, chậm rãi đứng lên.
- Tiểu Thuần, chuyện này cho dù là ngươi muốn làm, chúng ta cũng phải bàn bạc kỹ hơn. Ngươi cứ như vậy xông đến chỗ của Linh Cửu Thiên Tôn, cũng không giải quyết được chuyện gì.
Cự Quỷ Vương sốt ruột, vội vàng ngăn cản.
Nghe được lời Cự Quỷ Vương nói, Bạch Tiểu Thuần có chút kinh ngạc.
- Ta chưa nói sẽ đi tìm Linh Cửu Thiên Tôn. Gia hỏa này làm việc không phúc hậu. Ta dự định khiến cho bọn họ buồn nôn một chút mà thôi. Lão ca chuyện này ngươi không cần phải để ý đến nữa. Ngươi cứ nghỉ ngơi thật tốt đi. Ta đi ra ngoài một chuyến.
Bạch Tiểu Thuần nói xong, liền đi ra ngoài. Cự Quỷ Vương có chút không đoán được không suy nghĩ của Bạch Tiểu Thuần. Hắn có chút do dự còn muốn đi tới ngăn cản. Nhưng thân thể Bạch Tiểu Thuần thoáng một cái, đã biến mất không thấy tung tích.
Đứng ở trong đại điện, lúc này Cự Quỷ Vương thở dài một tiếng, dậm chân. Hắn biết tu vi của mình không có cách nào đuổi theo kịp Bạch Tiểu Thuần. Hắn chỉ có thể than thở ngồi ở chỗ đó, cầm bầu rượu, tiếp tục uống rượu.
Sau khi hắn cảm thấy mình đi tới nơi Thần La Châu này, vốn đã cảm thấy thỏa mãn. Nhưng hôm nay tất cả đều hóa thành hư không. Bao gồm cả chí khí của hắn cũng đều lần lượt dưới sự công kích ở đây, có chút nản lòng thoái chí, đến nỗi thần sắc hoảng hốt tiều tụy khiến cho Bạch Tiểu Thuần nhìn ra.
Giờ khắc này ở bên ngoài thành Kinh Châu, trong thiên địa, bóng người Bạch Tiểu Thuần từ bên trong hư vô một bước đi ra. Hắn không quay đầu lại nhìn thành Kinh Châu, mà là triển khai tốc độ cao nhất, lao thẳng đến phương bắc!
Tốc độ của Thiên Tôn, được Bạch Tiểu Thuần toàn lực triển khai ra, tốc độ cực nhanh, vượt qua tất cả. Mặc dù khoảng cách giữa Kinh Châu bắc bộ không phải là quá gần, lại không phải đặc biệt xa xôi. Ở trong tốc độ nhanh như tên bắn này, thời điểm trời còn chưa sáng, Bạch Tiểu Thuần đã từ phía xa, nhìn thấy được mặt đất của bắc bộ Tiên Vực.
Ở đây băng tuyết bao trùm, thiên địa lạnh giá. Hoa tuyết bay xuống, mặt đất mờ tối. Gió lạnh nức nở thổi qua...
Khi Bạch Tiểu Thuần đến đây, thần thức đảo qua. Sau đó hắn trực tiếp xác định phong tỏa một chỗ khu vực, thuấn di đi.
Lúc trong bắc bộ Tiên Vực này, bên trong một chỗ thành trì, trong một gian động phủ nhìn như tầm thường, Công Tôn Uyển Nhi đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa. Làm Thiên Tôn trấn thủ bắc bộ Tiên Vực này, nàng vốn không cần quanh năm ở chỗ này. Thật sự từ sau khi trở lại Tà Hoàng Triều, vì nàng cùng Quỷ Mẫu khác nhau, Tà Hoàng đối với nàng có chút do dự.
Để chứng minh bản thân mình cũng vì có thể đặt chân ở Tà Hoàng Triều, lúc này nàng mới đi tới nơi này. Ở một khoảng thời gian trước, nàng bắt lấy địa phương một châu, còn dự định trấn thủ ở đây, gián tiếp chứng minh lòng trung thành của mình.
Lúc này nàng đang tĩnh tọa, bỗng nhiên trong lòng thoáng động. Mắt phượng của nàng chậm rãi mở ra, lộ ra tinh quang. Gương mặt nàng vốn lại đã cực kỳ xinh đẹp. Lúc này theo ánh mắt mở ra, nhất thời toàn thân tản ra vẻ mỹ lệ động lòng người. Chỉ là ở ngoài vẻ xinh đẹp này lại bao trùm một tầng sương lạnh, lạnh lùng nhìn về phía cửa lớn của động phủ.
Không bao lâu, bên ngoài động phủ truyền đến giọn nói của Bạch Tiểu Thuần.
- Uyển nhi, nàng cũng đã biết ta tới, thế nào vẫn còn đóng cửa vậy.
Bạch Tiểu Thuần đứng ở bên ngoài động phủ. Làm bạn bên cạnh hắn là vô số hoa tuyết bay xuống. Hắn nhìn cửa lớn động phủ đang đóng một chút, vội ho một tiếng. Hắn cũng không cảm thấy mình nói như vậy có gì không ổn. Lần này hắn là đi cầu trợ giúp. Cho nên hắn suy nghĩ đầu tiên giọng nói của mình phải mềm mỏng một chút. Thứ hai lại là lời nói phải khiến cho Công Tôn Uyển Nhi cảm thấy rất thân mật với mình mới tốt.
Sau khi lời Bạch Tiểu Thuần nói ra, rơi vào trong tai Công Tôn Uyển Nhi, trên gương mặt tuyệt mỹ của Công Tôn Uyển Nhi, da mặt co giật vài cái.