Mục lục
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Tiểu Thuần ngồi trong lầu các, đôi mắt vẫn còn mang theo lửa giận, có thể thấy hắn tức giận như thế nào, Bạch Tiểu Thuần cố gắng bình phục tâm tình, hắn lấy hỏa tinh đặt vào trong lò đan.

- Ta đã mất mặt trước nhiều tu sĩ như thế, đáng chết, Bạch Tiểu Thuần ta sợ thiên sợ địa sợ sét đánh nhưng chưa bao giờ sợ hung thú!

Bạch Tiểu Thuần gầm lên giận dữ, lúc này rất nhiều dược thảo bay vào trong lò đan.

- Ta cũng không tin không thu thập đám hung thú bụng lớn các ngươi, dám nuốt lò đan của ta, ăn đan dược của ta, hại ta không có quân công không nói, dám quét mặt mũi chẳng khác nào đánh vào mặt ta.

Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng tức giận, hắn mang theo lửa giận tiến hành luyện dược.

Hắn đã lâu chưa từng điên như bây giờ hai tay kết ấn quyết, mùi thuốc không ngừng bay ra khỏi lò đan.

Thời gian ba ngày trôi qua thật nhanh, trong ba ngày này Bạch Tiểu Thuần không bước ra khỏi lầu các nửa bước, hắn không ngừng luyện đan, bên trong thỉnh thoảng có tiếng cười điên cuồng vọng ra ngoài.

- Dám trêu chọc ta, ta sẽ cho các ngươi biết rõ sự lợi hại của Bạch Tiểu Thuần.

- Hừ hừ, uy lực đan dược chưa đủ, các người chờ đó cho ta.

Tiếng cười từ trong phòng vọng ra ngoài, đám người Triệu Long cùng Lưu Lệ đang ở trong phòng nghe được sởn tóc gáy, bọn họ không ngừng hít khí lạnh, cảm thấy tâm thần Bạch Tiểu Thuần không bình thường.

Bọn họ cũng nghe chuyện xảy ra mấy ngày trước, biết rõ lò đan của Bạch Tiểu Thuần bị thổ dân Man Hoang lợi dụng hung thú hình viên cầu cắn nuốt, cũng hiểu lửa giận của Bạch Tiểu Thuần tới từ đâu.

- Chẳng lẽ tạc lô bị phá hủy làm hắn điên rồi?

Mọi người nhìn nhau, lại qua buổi chiều ngày thứ ba, đột nhiên cánh cửa lầu các mở rộng, Bạch Tiểu Thuần tóc tai bù xù bay ra ngoài, thân thể gầy đi không ít.

- Triệu Long, đi nói với Bạch Lân, ta muốn Thiên Tùng Diệp, Thư Thú Hương, Hùng Thú Cốt, Địa Long Căn... Những dược liệu này, ta muốn trong hôm nay!

Bạch Tiểu Thuần nói một hơi vài chục loại linh dược, sau khi nói xong liền quay về phòng đóng cửa lại.

Triệu Long khẩn trương, hắn thấy bộ dạng Bạch Tiểu Thuần như hiện giờ vô cùng nguy hiểm, hơi do dự một lát liền đi ra ngoài tìm quân chủ Bạch Lân, không bao lâu sau hắn mang toàn bộ linh dược Bạch Tiểu Thuần cần quay trở về.

Hắn sợ sệt gõ cửa phòng Bạch Tiểu Thuần, cửa phòng mở ra, Bạch Tiểu Thuần ôm tất cả linh dược vào phòng, Triệu Long cũng nhìn qua khe hở phát hiện bên trong đầy sương mù màu hồng.

Bạch Tiểu Thuần như ẩn như hiện trong sương mù, thân thể tiều tụy nhưng đôi mắt bắn ra hào quang kinh người.

Trời gian hai ngày trôi qua, đột nhiên giữa trưa hôm nay bầu trời đầy mây đen, đột nhiên thiểm điện nổ ầm ầm, đại bộ phận lôi đình đều đánh thẳng vào Công Giáp Các.

Trận pháp Công Giáp Các không ngừng rung chuyển, Bạch Tiểu Thuần cười khà khà, tiếng cười truyền ra khắp lầu các, tia chớp trên bầu trời phối hợp với tiếng cười Bạch Tiểu Thuần, đám người Triệu Long đang thủ hộ bên ngoài cũng hoảng sợ biến sắc.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Rốt cuộc đã xảy ra cái gì?

Sắc mặt Triệu Long không ngừng thay đổi, hắn nhìn thấy sương mù màu hồng từ trong các khe hở lầu các bay ra ngoài, sương mfu bao phủ bốn phía.

Triệu Long khiếp sợ, bọn họ liên tục lui ra sau, nếu chỉ như vậy cũng bỏ đi, chẳng biết tại sao vào lúc sương mù xuất hiện, rất nhiều côn trùng trong Công Giáp Các chen chúc chạy ra ngoài, dường như chúng theo bản năng muốn tránh khỏi nơi đây.

Phải biết trong Trường thành rất hiếm thấy côn trùng, hiện tại chẳng những nhìn thấy côn trùng đông đảo, chẳng những đám người Lưu Lệ sợ hãi, cả Công Giáp Các bị oanh động và vô số tiếng kêu gào vang lên.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Trời ạ, lôi đình giáng xuống, sương mù màu hồng lan tỏa, côn trùng chạy nạn, tận thế hay sao?

Toàn bộ Công Giáp Các đều bị kinh động, các tu sĩ trên tường thành và thổ dân bên ngoài đều nhìn thấy dị tượng trên bầu trời, bọn họ đang kinh hãi, trong nội thành xuất hiện thứ khủng khiếp gì sao?.

Vào lúc mọi người đang kinh hãi, đột nhiên tầng mây trên bầu trời hóa thành vòng xoáy, lôi điện tụ tập lại như muốn tiêu diệt thứ gì đó, mục tiêu chính là Công Giáp Các, sấm sét phá tan trận pháp đánh thẳng vào lầu các của Bạch Tiểu Thuần.

Mặt đất chấn động khủng khiếp, lầu các sụp đổ hơn phân nửa, đám người Triệu Long hoảng sợ lui ra sau thật nhanh.

- Bạch đại sư... Hắn... Hắn đang luyện dược sao?

Triệu Long kinh hoàng, lầu các sụp xuống nhưng bọn họ lại nghe tiếng cười của Bạch Tiểu Thuần truyền ra ngoài..

- Không đủ, Triệu Long, các ngươi đi lấy thêm dược liệu, mang cho ta ba ngàn phần.

Thân thể Triệu Long run rẩy, hắn nhìn thấy sương mù màu hồng trong phòng càng ngày càng đậm, hắn có cảm giác nguy cơ vô cùng khủng bố, lại nhìn sang mọi người, phát hiện đám người Lưu Lệ kinh nghi bất định, hắn cắn răng lao ra ngoài.

Không qua bao lâu hắn và Bạch Lân cùng quay về.

- Tiểu Thuần, ngươi đừng xúc động...

Bạch Lân vừa mới đến đã nhìn thấy sương mù màu hồng đậm đặc, hắn ngẩng đầu nhìn thấy lôi đình trên bầu trời càng ngày càng dày đặc liền hô to.

- Các ngươi đừng quan tâm! Không phải chỉ là mấy con hung thú sao, lão tử có cả vạn loại biện pháp trừng trị chúng, các ngươi chờ xem là được!

Trong sương mù có giọng nói oán hận của Bạch Tiểu Thuần truyền ra ngoài.

- Triệu Long, ném linh dược cho ta!

Bạch Tiểu Thuần rống to, Triệu Long không dám cự tuyệt, hắn nhìn Bạch Lân sau đó ném túi trữ vật vào trong sương mù.

Không qua bao lâu, Bạch Lân muốn khuyên bảo vài lời, bỗng nhiên trong sương mù có tiếng nổ vang lên, sương mù màu hồng biến thành màu đỏ rực, cùng lúc đó sấm sét trên bầu trời đánh thẳng xuống lầu các, thậm chí còn có thể nhìn thấy trên bầu trời còn có sâm sét đang ngưng tụ.

Sấm ét khủng bố đan xen vào nhau tạo thành tấm lưới, cho dù là Bạch Lân nhìn thấy cũng hoảng sợ không nhẹ, càng không cần nói những tu sĩ trong Trường thành.

- Tiểu Thuần, ngươi... Ngươi đừng kích động, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp đối phó đám hung thú viên cầu, ngươi...

Bạch Lân nhìn thấy sương mù biến thành màu đỏ, không rõ tại sao hắn lại cảm thấy sương mù vô cùng khủng bố, không liên quan đến tu vi, đây thuần túy là bản năng con người mà thôi.

- Không cần nhiều lời, ta Bạch Tiểu Thuần ta sẽ cho đám hung thú kia biết rõ, lò đan của Bạch gia ăn không ngon đâu!

Trong sương mù có tiếng Bạch Tiểu Thuần quát lớn, gian phòng của hắn đã sụp đổ, bên cạnh lò đan màu đỏ có một thân ảnh gầy gò đang ngồi, đôi mắt bắn ra hào quang kỳ dị.

Chung quanh hắn có rất nhiều chai lọ, mấy ngày nay, vi luyện dược, Bạch Tiểu Thuần nổi giận dựa vào linh dịch duy trì tu vi bản thân, hắn không ngừng luyện chế đan dược đặc thù, bản thân phải ngăn cản sương mù ảnh hưởng đến bản thân.

Có thể nói Bạch Tiểu Thuần đã liều!

Hắn hô hấp rối loạn và nhìn chằm chằm vào lò đan, không ngừng ném nhiều dược thảo vào bên trong, lò đan không ngừng rung động, chấn động càng ngày càng kịch liệt, Bạch Tiểu Thuần nâng tay phải đập mạnh vào lò đan.

Oanh, khe nứt trong lò đan không ngừng lan rộng ra chung quanh và sau đó nổ tung.

---------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK