- Gia đình tôi sống rất tiết kiệm, chỉ sử dụng tiền vào những khoản thật cần thiết, mấy thứ chẳng đáng mua như thế này thì mua làm gì, cho dù muốn mua thì cũng phải mua loại bán chừng hai mươi tệ một cái trên mạng ấy. Em lại dùng đến mấy nghìn tệ để mua cái thứ này…
Diệp Tiểu Tịch cạn lời.
Sao cô có cảm giác tên này bị tâm thần nhỉ?
Cô mua đồ thì mắc mớ gì đến gã, gia đình gã sống tiết kiệm liên quan gì đến cô chứ?
Có lẽ là gã tiết kiệm thành thói nên không muốn nhìn thấy người khác mua đồ có giá trị? Nhưng dù là thế đi nữa thì cũng làm người ta không thể chịu nổi.
- Bà lão hàng xóm nhà tôi bước sang tuổi chín mươi chín rồi.
Diệp Tiểu Tịch không nhịn được cắt lời gã.
Triêu Hằng Lượng ngẩn ra, hỏi bằng giọng mờ mịt:
- Có liên quan gì đến tôi à?
- Đúng thế, vậy nên tôi mua cái gì thì liên quan gì đến anh?
Diệp Tiểu Tịch đáp lại thản nhiên.
Sắc mặt Triệu Hằng Lượng đỏ lên, gã lắp bắp:
- Em, em…
Diệp Tiểu Tịch xoay đầu nhìn về phía quầy hàng, nhân viên cửa hàng lấy ra một chiếc kẹp áo rồi giới thiệu:
- Chị xem thử món này đi, đây là mẫu mới nhất rất được ưa chuộng trong tiệm chúng tôi đấy ạ. Chị mua tặng bạn trai, anh ấy nhất định sẽ rất thích!
Đôi mắt cô không khỏi tỏa sáng, chiếc kẹp áo này khá đẹp, đường nét trơn tru, đơn giản nhưng rất thời thượng, cực hợp với Long Mộ Thần. Diệp Tiểu Tịch nhìn một lần đã thích rồi.
- Em đang mua tặng bạn trai à?
Triệu Hằng Lượng hơi kinh ngạc, dường như gã đang suy nghĩ gì đó.
Diệp Tiểu Tịch ừ một tiếng không mặn không nhạt.
- Mua đồ tặng bạn trai thì phải càng đắt càng tốt.
Thái độ của Triệu Hằng Lượng quay ngoắt một trăm tám mươi độ, gã cất giọng hài lòng:
- Đàn bà phải biết giữ những đồ tốt nhất cho đàn ông, tôi thấy cái kẹp áo đó khá là đẹp đó…
Khóe môi Diệp Tiểu Tịch giật giật, cô càng cảm thấy tên Triệu Hằng Lượng này bị tâm thần rồi.
Cô không thèm để ý đến Triệu Hằng Lượng mà cất giọng thản nhiên:
- Gói giúp tôi cái này nhé.
Cái kẹp áo này hơi đắt một tí nhưng tiền mừng tuổi mà bố mẹ và anh trai cho cô rất nhiều, cô hoàn toàn có thể chi trả được khoản này.
Thanh toán xong, Diệp Tiểu Tịch nhận chiếc kẹp áo từ tay nhân viên cửa hàng, sau đó lại thấy Triệu Hằng Lượng đang nhìn cái hộp trong tay cô với vẻ mong chờ.
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày không vui, gã Triệu Hằng Lượng này bị làm sao vậy? Không phải gã muốn cướp chứ? Vốn dĩ cô đã đồng ý đi dạo phố với Diệp Phỉ Phỉ rồi, giờ cô không muốn nhìn thấy tên Triệu Hằng Lượng này nữa.
Diệp Tiểu Tịch cất kỹ món quà, cô thấy Diệp Phỉ Phỉ chưa trở lại nên tìm một góc khuất rồi lấy di động ra gọi cho Diệp Phỉ Phỉ.
- Chị Phỉ Phỉ, chị đang ở đâu vậy?
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày hỏi.
- Ờ, chị đang gặp chút rắc rối.
Diệp Phỉ Phỉ ấp úng:
- Xin lỗi Tiểu Tịch, em gọi bạn chị giúp chị đi, chị qua ngay đây.
Đôi lông mày Diệp Tiểu Tịch nhíu chặt hơn, cô thấy Triệu Hằng Lượng không đến gần nên mới hạ giọng hỏi:
- Bạn của chị có bị tâm thần không vậy? Anh ta quá đáng ghét. Thôi, không nói chuyện này nữa, em đã hẹn đi xem phim với bạn em rồi. Chị xem, chi bằng em bảo anh ta đợi chị ở đây, em đi trước nhé.
- Đừng đừng! À… ý chị lạ em đã đồng ý đi dạo với bọn chị rồi còn gì, bằng không…
Diệp Phỉ Phỉ vội nói:
- Bọn chị cũng định đi xem phim, bọn em cứ đến rạp chiếu phim chờ chị đi, lát nữa chị sẽ sang.
Diệp Tiểu Tịch hơi nghi ngờ, sao Diệp Phỉ Phỉ lại ấp a ấp úng vậy chứ?
- Cứ như vậy đi.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bọn em chờ chị ở rạp chiếu phim, nhưng em nói trước, em và bạn em đi dạo riêng đó, hai người bọn chị đi chung với nhau đi.
Diệp Tiểu Tịch không muốn nhìn thấy mặt của Triệu Hằng Lượng nữa. Huống chi đây là buổi hẹn họ giữa cô và Long Mộ Thần, cô không muốn bị người khác quấy rầy.
Gác máy, Diệp Tiểu Tịch giải thích đơn giản với Triệu Hằng Lượng rằng Diệp Phỉ Phỉ bao hai người chờ cô ta ở rạp chiếu phim.
Rạp chiếu phim cách đây không xa, suốt cả quãng đường đi, Triệu Hằng Lượng luyên thuyên tình hình gia đình gã, lại còn bạn gái sau này của gã phải như thế nào.
Diệp Tiểu Tịch phiền không chịu được, cô lịch sự không cắt ngang gã nhưng cũng không nghe rõ rốt cuộc là gã đang nói cái gì.
Đến rạp chiếu phim, Triệu Hằng Lượng chỉ vào bộ phim sắp tới suất chiếu rồi nói:
- Tôi thấy phim này được đó, tôi muốn xem.
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày tỏ vẻ chán ghét, gã chọn ngay bộ phim mà cô và Long Mộ Thần chuẩn bị xem nữa chứ.
Nhưng cô đã mua vé rồi, Diệp Tiểu Tịch tiếp tục giả câm giả điếc đến lấy vé tại quầy tự phục vụ.
Cô vừa lấy được vé thì thấy cánh tay đang duỗi ra của Triệu Hằng Lượng.
- Anh làm gì vậy?
Cô nhìn gã với vẻ ngạc nhiên.
- Đưa vé cho tôi, em đi mua bắp rang và đồ uống đi.
Triệu Hằng Lượng ra lệnh.
- Anh bị tâm thần à?
Diệp Tiểu Tịch hạn hán lời.
- Tại sao tôi phải đưa vé của tôi cho anh?
- Không phải em mua hai vé cho chúng ta à?
Triệu Hằng Lượng hỏi lại:
- Diệp Tiểu Tịch, Diệp Phỉ Phỉ sắp xếp buổi đi xem mắt này cho chúng ta, tôi rất hài lòng với em. Nhưng em vẫn không quá xứng với tôi đâu…
- Khoan!
Diệp Tiểu Tịch như bị sét đánh trúng, cô nhìn Triệu Hằng Lượng với vẻ không thể tin nổi:
- Anh nói Diệp Phỉ Phỉ sắp xếp buổi đi xem mắt cho anh và tôi à?
Hèn gì Diệp Phỉ Phỉ vừa xuất hiện rồi biến mất tăm, đi lâu như vậy rồi mà còn chưa về. Hèn gì Triệu Hằng Lượng vừa nhìn thấy cô thì đã mắng cô xài tiền bậy bạ, sau đó lại thay đổi thái độ khi nghe thấy cô tặng quà cho bạn trai, Triệu Hằng Lượng vui vẻ vì tưởng cô tặng cho gã à?
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy có hàng vạn con thú đang gào thét trong lòng mình, cô thật sự không nhịn được muốn chửi người!
Triệu Hằng Lượng tiếp tục tự biên tự diễn:
- Giờ chúng ta bàn chuyện kết hôn nhé, nghe nói gia đình em rất giàu, đương nhiên là gia đình em phải lo chuyện nhà cửa…
- Ngừng!
Diệp Tiểu Tịch hoàn hồn, cô thấy gã bắt đầu tưởng tượng viễn cảnh kết hôn nên cắt ngang:
- Anh Triệu, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi.
Diệp Tiểu Tịch cất giọng lạnh lùng:
- Tôi không biết đây là buổi xem mắt đã được sắp xếp từ trước, nếu tôi biết thì nhất định sẽ không đồng ý! Nhưng anh nói đúng, tôi không xứng với thể loại kỳ dị nhà anh đâu.
- Cô…!
Triệu Hằng Lượng nổi giận, song Diệp Tiểu Tịch vung tay cắt ngang lời nói của gã lần nữa:
- Quan trọng nhất, tôi có bạn trai rồi và đó không phải anh. Vé xem phim hay quà tặng đều là của anh ấy, tôi không chuẩn bị chúng cho anh, hôm nay chính là ngày bọn tôi hẹn hò với nhau!
Diệp Tiểu Tịch nói một hơi hết cả mọi thứ, cô chưa bao giờ muốn Triệu Hằng Lượng phải khó xử nhưng gã thật sự hiếp người quá đáng.
Sắc mặt Triệu Hằng Lượng lúc xanh lúc trắng, lời nói của cô chẳng khác nào bạt tay tát thẳng vào mặt gã! Hóa ra trước đó gã chỉ tự mình đa tình thôi à?
Triệu Hằng Lượng hết sức khó chịu, gã nhìn cô đầy tức giận:
- Diệp Tiểu Tịch, tôi xem trọng cô là phúc của cô đó! Ai mà muốn loại đàn bà như cô chứ? Cô nói cô bạn trai, vậy gã ta đâu? Tôi không tin tên đó có thể so với tôi đấy?