Lâm Hân trông ra cửa với vẻ lo lắng.
- Cậu ấy mới đi thôi mà.
Từ Văn Văn cười hì hì an ủi cô.
Thấy bọn họ đều nhìn ra phía cửa, Tô Khánh Vũ âm thầm thay đổi ly rượu của y và Diệp Tiểu Tịch. Y nhìn ly rượu đầy mê say, nếu y uống thì có được tính là đang hôn gián tiếp Diệp Tiểu Tịch không nhỉ?
Cửa phòng bị đẩy ra bất ngờ, Lý Mộng Tuyết đi vào.
- Tiểu Tịch đâu?
Lâm Hân vội vã hỏi thăm.
Diệp Tiểu Tịch lại đi ra ngoài rồi sao? Lòng Lý Mộng Tuyến mừng thầm, vốn dĩ cô đang suy nghĩ làm thế nào để lừa Diệp Tiểu Tịch rời khỏi phòng, không ngờ rằng cô ta đã tự chui đầu vào rọ.
- Tôi không thấy cô ấy!
Lý Mộng Tuyết tỏ vẻ vô tội.
- Cậu ấy đi toilet mà, sao cô lại không gặp cậu ấy được?
Từ Văn Văn nhíu mày bất mãn.
Lý Mộng Tuyết trở về chỗ ngồi của mình, vốn dĩ cô ả không đi toilet. Cô vô thức giành lấy chén rượu của Tô Khánh Vũ, uống một hơi cạn sạch rồi nói:
- Có thể là cô ấy vừa vào thì tôi đã đi ra rồi, cho nên bọn tôi mới không chạm mặt nhau.
Tô Khánh Vũ hơi xoắn xuýt, y còn chưa uống được rượu của Diệp Tiểu Tịch, lại còn bị Lý Mộng Tuyết giành mất.
- Đợi chút nữa xem, không chừng em ấy sẽ về ngay thôi.
Lâm Dật Phong trấn an.
Lâm Hân gật đầu bất đắc dĩ. Có nhiều người ở đây, có lẽ Lý Mộng Tuyết sẽ không động tay động chân gì đâu nhỉ?
Diệp Tiểu Tịch treo mình trên người Long Mộ Thần hệt như một con koala.
- Nóng...
Đôi mắt cô ngập nước như thể sắp khóc đến nơi:
- Tôi nóng quá...
Long Mộ Thần đưa cô lên khách sạn trên lầu, một tay anh ôm lấy cô, một tay lục tìm thẻ phòng trong túi áo.
Anh thầm thì dỗ dành:
- Ngoan nào, nhịn một chút, tôi tìm thẻ phòng đã.
Diệp Tiểu Tịch khổ sở cọ cọ lên người anh, dường như cô hiểu anh đang nói gì. Cô vươn tay sờ soạn lên quần anh.
- Tôi tìm giúp anh...
Long Mộ Thần lập tức biến sắc, anh cảm thấy có một vị trí trên người mình đã không chịu khống chế mà ngẩng đầu lên.
Cô nhóc ngốc này, thế mà lại sờ vào chỗ đó của anh!
- Tôi tìm được rồi, tôi cầm giúp anh...
Giọng điệu cô nhuốm chút mừng rỡ, tay cô lại dùng sức hơn nữa. Bỗng nhiên, cô cất giọng oan ức:
- Làm sao bây giờ, tôi không móc ra được! Rõ ràng là nó ở đó mà, tôi chạm vào rồi...
Long Mộ Thần hít một hơi thật sâu, cố nén xúc động dưới đáy lòng, vội vã bắt lấy tay cô.
- Anh thả tôi ra.
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy không vui:
- Tôi không tin tôi không móc ra được...
- Ngoan nào, lát nữa móc ra cho em xem nhé.
Long Mộ Thiên dịu giọng dụ dỗ.
May thay thần trí Diệp Tiểu Tịch đã mơ hồ, sau khi cô tỉnh và nhớ lại chuyện này, e rằng sẽ xấu hổ đến mức tìm cái hố nào đó chui vào luôn!
Anh lấy thẻ phòng ra, quét thẻ mở cửa.
Vừa đi vào phòng, Diệp Tiểu Tịch bỗng dùng sức đẩy anh. Long Mộ Thân không kịp để phòng nên kéo cô ngã xuống giường.
Diệp Tiểu Tịch giãy dụa rồi ngồi dậy trên người anh, cô thì thào nói năng lộn xộn:
- Anh, tên khốn kiếp, đúng là anh muốn lên giường với người ta...
Tia lý trí còn sót lại đang giãy giụa, muốn rời khỏi người anh, nhưng thân thể của Long Mộ Thần lại có lực hấp dẫn khó hiểu đối với cô, làm cô không còn sức kháng cự.
Diệp Tiểu Tịch phát ra tiếng khóc như tiếng mèo kêu, cô hơi lùi về sau, chợt động phải một cái gì đó đang dựng lên sừng sững.
- Ơ! Đây là cái gì...
Diệp Tiểu Tiệp bối rối, cô cọ cọ người lên trên đó, hỏi:
- Anh... Anh đang giấu... hung khí gì đây. Thật, thật là đáng sợ...
Long Mộ Thần phun ra tiếng ừ khó chịu. Rõ ràng là cô nhóc này đang mụ mị đầu óc, nói thì chả nói hết câu, thế mà lại có cách tra tấn anh!
- Tiểu yêu tinh!
Anh trở mình, đè Diệp Tiểu Tịch xuống dưới thân.
Sau một khắc, anh hôn mạnh lên đôi môi cô.
- Ưm... Ưm...!
Diệp Tiểu Tịch chưa kịp phản kháng thì đã bị lạc lối trong nụ hôn này rồi.
Tia lý trí cuối cùng cũng đã biến mất chẳng còn gì nữa, Diệp Tiểu Tịch vội vã cắn lấy môi anh. Cô nấc nhẹ, xé rách y phục anh hết sức điên cuồng.
Long Mộ Thần bỗng dưng dừng động tác, anh ra sức nắm chặt tay cô.
Anh nhẫn nhịn ngọn lửa đã cháy bừng bừng ở phần thân dưới, đôi mắt u tối nhìn chằm chằm cô:
- Diệp Tiểu Tịch, tôi không thể muốn em lúc này được. Cho dù đây có phải là lý do hay thời cơ thích hợp nhất đi nữa, tôi cũng sẽ không đối xử với em như thế.
Tuy rằng anh rất muốn, đối mặt với Diệp Tiểu Tịch quyến rũ thế này, anh hận không thể ăn cô ngay lúc này!
- Tôi sẽ chứng minh cho em thấy, tôi không phải vì muốn lên giường với em... Không.
Giọng nói của anh trầm xuống:
- Phải nói đúng hơn là, không phải chỉ vì muốn lên giường với em.
Anh ôm lấy Diệp Tiểu Tịch, đưa cô vào phòng tắm.
Long Mộ Thần mở vòi sen, giọt nước lạnh băng rơi xuống, cả người Diệp Tiểu Tịch run lên, cô sợ hãi dán lên người anh.
- Ngoan nào, đừng sợ, tôi bên cạnh em.
Anh thì thầm an ủi bên tai cô.
Như thể hiểu được lời nói của anh, Diệp Tiểu Tịch dần dần buông lỏng.
Trong phòng, vẫn không thấy Diệp Tiểu Tịch quay về, thần sắc của mọi người bắt đầu nhuốm màu lo lắng.
- Lý Mộng Tuyết, có phải cô đã lén động tay động chân gì đó rồi đúng không!
Từ Văn Văn cả giận chất vấn:
- Tôi đã bảo làm sao mà cô lại cam chịu hạ mình xin lỗi Tiểu Tịch chứ, thì ra là muốn tính kế cậu ấy!
- Cô, cô đang nói bậy bạ gì đó!
Không biết là vì phẫn nộ hay chột dạ, sắc mặt Lý Mộng Tuyết hơi đỏ lên, cô ả cười lạnh:
- Có quá nhiều người ở đây, tôi ra tay thế nào được? Ngay cả ly rượu kia mấy người cũng đổ đi rồi, giờ không thấy cô ta thì đổ tội lên đầu tôi à?
Thấy Từ Văn Văn muốn tiếp tục tranh cãi với ả, Lăng Dật Phong vội vàng khuyên can:
- Hai em đi toilet xem có phải Tiểu Tịch đã xảy ra chuyện gì rồi không.
Lâm Hân và Từ Văn Văn trừng mắt nhìn Lý Mộng Tuyết, hai người đi ra khỏi phòng, Lăng Dật Phong và Tô Khánh Vũ cũng đi theo.
Đương nhiên là Lý Mộng Tuyết không buông tha cho cơ hội trông thấy Diệp Tiểu Tịch bị làm nhục, cô ả siết chặt nắm đấm đi theo sau bọn họ.
Thật sự ả rất muốn biết, nếu đám người này thấy trò hề của Diệp Tiểu Tịch thì sẽ có biểu hiện gì nhỉ?
Thế nhưng, hình như mình hơi hưng phấn quá thì phải? Lý Mộng Tuyết chống tay vào vách tường trên hành lang. Vì sao ả cảm thấy thân thể mình chẳng còn chút sức lực nào, lại vô cùng nóng bức?
Thân thể Lý Mộng Tuyết mềm oặt, cô ả vội vã tựa vào cửa phòng, nhưng vì cửa phòng lại không khóa nên bị ả đẩy vào trong.
Trong gian phòng có mấy người đàn ông đang uống rượu, bọn họ nhìn ả đầy kinh ngạc. Vốn dĩ Lý Mộng Tuyết muốn đuổi theo đám người Tô Khánh Vũ nhưng lại chẳng thể dời bước.
- Hắt xì!
Diệp Tiểu Tịch hắt hơi một cái.
Thấy cô cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, Long Mộ Thật tắt vòi sen, bọc cô thật kỹ trong áo choàng tắm rồi ôm cô đi ra.
Đặt cô ngồi trên ghế salon, Long Mộ Thần cầm khăn lông lau khô tóc cho cô.
Diệp Tiểu Tịch lại hắt hơi thêm cái nữa, cô xoa xoa đầu đương đau nhức rồi nhìn quanh bốn phía với vẻ ngơ ngác. Đây là đâu, sao cô lại ở đây?