Dương Uyển Dung hét lên căm hận.
Hai bảo vệ kia lôi Dương Uyển Dung ra tận cửa thang máy mới buông ra.
Cô ta còn muốn xông vào, nhưng hai bảo vệ đứng chặn ở hành lang phòng họp khiến cho cô ta không còn cơ hội nào nữa.
- Cô Dương, tôi khuyên cô xuống cơ sở đi.
Hàn Tư Viễn đi theo Dương Uyển Dung rồi khuyên nhủ.
- Tôi không đi đấy!
Dương Uyển Dung cãi bướng.
Hàn Tư Viễn thở dài bất đắc dĩ:
- Một khi đã vậy, thì cô Dương, cô bị sa thải, mời cô đến bộ phận nhân sự để xử lý thủ tục đình chỉ công tác.
- Cái gì? Cái gì cơ?
Dương Uyển Dung không sao tin nổi.
Đến nay cô ta mới nhìn thấu thủ đoạn của Long Mộ Thần! Anh ta làm việc quyết đoán, dứt khoát, thậm chí sẵn sàng dồn người ta vào chỗ chết.
Không đi tỉnh khác thì bị đình chỉ công tác, Long Mộ Thần không hề cho cô ta cơ hội lựa chọn!
Dù cô ta chọn cách nào thì cũng không thể ở bên cạnh Long Mộ Thần được nữa.
Dương Uyển Dung giận đến nghiến răng nghiến lợi. Cơn buồn nôn lại trào lên cổ họng khiến cô ta phải chạy vọt vào toilet nôn khan.
Hàn Tư Viễn hơi bất ngờ, bèn theo vào xem thử:
- Cô Dương, cô không sao chứ?
- Tôi không cần anh thương hại, cút!
Cô ta căm tức quát lên.
Hàn Tư Viễn cạn lời, quay người đi thẳng.
Dương Uyển Dung căm hận nhìn xuống cái bụng phẳng lì.
Cô ta thật sự mang thai, mang thai từ đêm đó.
Tuyệt đối không thể giữ đứa con hoang này lại, cô ta phải xử lý nó ngay!
Thế nhưng… cô ta còn có thể dùng nó để hại Long Mộ Thần thân bại danh liệt.
Ánh mắt Dương Uyển Dung lóe lên tia nhìn độc ác như thể vừa nghĩ ra quỷ kế gì.
Cuộc họp chấm dứt, Diệp Tiểu Tịch và Long Mộ Thần cùng về văn phòng chủ tịch.
- Tiểu Tịch, em uống gì?
Long Mộ Thần hỏi.
- Nước trái cây ạ.
Diệp Tiểu Tịch đáp.
Long Mộ Thần lấy nước trái cây trong tủ lạnh ra rót cho cô.
Diệp Tiểu Tịch uống xong, lông mày hơi nhíu lại.
- Sao thế?
Long Mộ Thần xoa đầu cô.
- Long Mộ Thần.
Diệp Tiểu Tịch nghĩ ngợi một chút rồi hỏi:
- Có phải nhà họ Dương đã làm gì không?
Diệp Tiểu Tịch biết Long Mộ Thần là người trọng tình trọng nghĩa, cho nên anh mới tha thứ cho nhà họ Dương và Dương Uyển Dung hết lần này đến lần khác. Thậm chí Dương Uyển Dung ăn nói vớ vẩn về quan hệ giữa cô và Long Mộ Thần, anh cũng không làm gì cô ta.
Phải có chuyện gì xảy ra thì anh mới thay đổi thái độ đột ngột với nhà họ Dương, mới ra tay như sấm như sét, không cho nhà họ Dương một cơ hội nào như thế.
Ánh mắt Long Mộ Thần hơi tối đi.
Dù nhà họ Dương làm gì với anh, anh đều có thể nể mặt mối quan hệ giữa hai nhà mà không truy cứu đến cùng. Thế nhưng bây giờ Dương Uyển Dung dám ra tay với Diệp Tiểu Tịch, thậm chí còn có ý định làm tổn thương cô, đương nhiên anh không thể tha thứ dễ dàng như xưa nữa!
Diệp Tiểu Tịch là vảy ngược của anh, là người mà anh muốn bảo vệ cả đời này, dù là kẻ nào muốn làm tổn thương cô thì anh cũng sẽ không bỏ qua!
- Lúc họp em cũng nghe rồi đấy.
Long Mộ Thần nói nhẹ tênh:
- Nhà họ Dương tham ô tiền của công ty, anh nhịn hết nổi thì ra tay trừng trị thôi.
- Thế à…
Diệp Tiểu Tịch vẫn hơi khó hiểu. Tuy lý do của Long Mộ Thần rất hợp lý nhưng cô vẫn thấy có gì đó sai sai.
Thế nhưng cô không hỏi nữa.
Thấy cô vẫn cứ nghĩ mãi việc này, Long Mộ Thần nói lảng sang chuyện khác:
- Tiểu Tịch, cuối tuần này là tiệc mừng thọ ông nội của An Tử Dục, em đi cùng anh nhé.
- Dạ?
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh với vẻ lúng túng:
- Em đi với anh liệu người khác có đàm tiếu gì không?
- Yên tâm, em sẽ đi với thân phận bạn bè của Tử Dục.
Long Mộ Thần mỉm cười:
- Hơn nữa An lão gia không thích phóng viên, cho nên buổi tiệc nhà họ An không có phóng viên đâu.
- Nhưng mà…
Diệp Tiểu Tịch khó xử quá:
- Em không có lễ phục.
- Anh tặng em là được.
Long Mộ Thần nói thản nhiên.
Diệp Tiểu Tịch đang định từ chối, nhưng nhìn dáng vẻ chắc chắn sẽ thuyết phục được mình của Long Mộ Thần thì đành phải thôi.
Ôi, mình mà từ chối thì anh ấy sẽ không vui. Anh đã từng nói chuyện này chẳng đáng kể với anh chút nào mà.
Với lại, xe cũng nhận rồi, từ chối một bộ lễ phục thì dở hơi lắm.
- Thôi được rồi, nhưng mà anh lấy bộ nào bình thường thôi nhé.
Diệp Tiểu Tịch nói:
- Nhà họ An mới là chủ, em không muốn nổi bật hơn chủ nhà đâu.
- Cứ giao hết cho anh.
Long Mộ Thần bật cười.
Loáng cái đã tới cuối tuần, hai người cùng tới nhà tổ họ An.
Nhà họ An vô cùng xa hoa, ngay cửa vào đã xây dựng một đài phun nước, biệt thự bên trong lộng lẫy hệt như cung điện.
- An Tử Dục ở đây á?
Diệp Tiểu Tịch tấm tắc không thôi.
- Đây là nhà của An lão gia.
Long Mộ Thần nói:
- Mấy năm trước Tử Dục chuyển ra ngoài ở rồi, nhưng cuối tuần nào cậu ta cũng phải về ăn cơm cùng ông cụ.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu, hai người cùng vào đại sảnh.
Đại sảnh được trang hoàng rất tráng lệ, xa hoa mà sang quý, không những không giống đám giàu xổi mà còn khiến người ta cảm giác được khí thế của danh gia vọng tộc.
Khi Long Mộ Thần và Diệp Tiểu Tịch bước vào, không ít người đổ dồn ánh mắt về phía họ.
Người có thể tham gia tiệc mừng thọ của An lão gia thì ít nhiều cũng quen biết Long Mộ Thần.
Anh không thích nữ sắc nên xưa nay chẳng có người phụ nữ nào bên cạnh. Thế mà hôm nay anh lại đưa một cô gái tới đây ư?
Mọi người ngạc nhiên quá đỗi, ai nấy đều đánh giá Diệp Tiểu Tịch với ánh mắt tò mò.
Long Mộ Thần chuẩn bị cho cô một bộ váy dài màu tím nhạt, màu sắc tươi sáng, kiểu dáng thanh lịch.
Diệp Tiểu Tịch như một đóa lan thơm nở rộ trong rừng vắng, không bắt mắt chói lọi nhưng vẫn đẹp động lòng người.
Mọi người đều sửng sốt trước cô gái xinh đẹp ấy, ai nấy đều thấy cô và Long Mộ Thần thật xứng đôi.
Họ bước đi ung dung giữa những ánh nhìn hâm mộ và ghen tị, đến bên cạnh An Tử Dục trong đám người.
- Tiểu Tịch?
An Tử Dục nhìn cô mà ngạc nhiên quá đỗi:
- Hôm nay em đẹp quá đi!
- Cảm ơn lời khen của anh.
Diệp Tiểu Tịch mỉm cười.
Long Mộ Thần nhướn mày bất mãn, rồi tiến lên một bước che Diệp Tiểu Tịch sau lưng.
- Long Mộ Thần, tránh ra mau!
An Tử Dục đẩy anh ra chẳng chút khách khí:
- Cậu chắn hết người đẹp của tôi rồi!
Long Mộ Thần bịt luôn mắt gã lại:
- An Tử Dục, đưa bọn tôi đi gặp ông nội cậu đi.
- Được rồi.
An Tử Dục nhún vai, không đùa cợt nữa.
Sau đó gã nhếch lông mày với vẻ đầy ghét bỏ:
- Ông tôi đang ở trên tầng. Cái người kia đang nói chuyện với ông đó.
Diệp Tiểu Tịch ngạc nhiên nhìn gã. Rất ít khi An Tử Dục che giấu tâm sự trước mặt bọn họ. Rốt cuộc “cái người kia” trong câu nói của gã là ai?