Diệp Tiểu Tịch hơi bất ngờ.
- Vậy chẳng phải cô ấy rất tội nghiệp sao?
- ...Điểm chú ý của em cũng lạ thật đấy.
Long Mộ Thần dở khóc dở cười.
- Lẽ nào em chưa từng nghĩ tới chuyện em ký hợp đồng với cô ta thì công ty điện ảnh Thần Hi sẽ gặp rắc rối à?
- Có anh làm chỗ dựa cho em thì em còn sợ gì nữa?
Diệp Tiểu Tịch chớp mắt nói.
- Chẳng phải em vừa nói sẽ tự lực cánh sinh à?
Long Mộ Thần bật cười.
- Đương nhiên em sẽ tự lực cánh sinh rồi.
Diệp Tiểu Tịch lè lưỡi nói:
- Nhưng nếu có người muốn chơi xấu sau lưng hay so núi dựa gì đấy, em cũng không ngu tới mức bỏ qua một tài nguyên tốt như anh rồi, đúng không?
Trong mắt Long Mộ Thần hiện lên vẻ vui mừng. Có mấy lời này của Diệp Tiểu Tịch thì anh yên tâm hơn hẳn. Xem ra lần này Diệp Tiểu Tịch đã quyết tâm rồi.
- Ừm, em cứ làm đi, anh ủng hộ em hết mình.
Long Mộ Thần nói một cách trịnh trọng.
Chuyện mở công ty cứ quyết định như vậy.
Diệp Tiểu Tịch lại tới phim trường bàn bạc với Ôn Hinh về chuyện ký hợp đồng. Mà Ôn Hinh cũng nói cho cô biết vụ ký hợp đồng với cô ấy sẽ gặp phải rắc rối. Cô đoán hẳn là trước đây Ôn Hinh đã gặp phải chuyện gì, nhưng cô xem trọng tiềm lực của Ôn Hinh, chứ chẳng có hứng thú với đời tư của cô ấy. Về phần rắc rối, nếu chưa gặp đã lùi bước thì cô khỏi cần mở công ty giải trí làm chi.
Dù Diệp Tiểu Tịch giao chuyện mở công ty cho Hàn Tư Viễn nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện cần cô giải quyết, mấy hôm nay cô bận tối tăm mặt mày. Long Mộ Thần thấy cô hăng hái như vậy, hơn nữa cổ tay cũng gần khỏi nên anh cũng không ngăn cản cô.
Có sự giúp đỡ của Hàn Tư Viễn, cộng thêm sự ủng hộ âm thầm của Long Mộ Thần, công ty điện ảnh Thần Hi phát triển thuận lợi.
Hôm nay lúc Hàn Tư Viễn đưa Diệp Tiểu Tịch trở về, Long Mộ Thần lộ vẻ ngạc nhiên nhìn đồng hồ, rồi nói với vẻ bất ngờ:
- Hôm nay em về sớm hơn hôm qua hai tiếng đấy.
- Công ty đã ổn định nên sau này em có thể về sớm rồi.
Diệp Tiểu Tịch vui vẻ hỏi:
- Có cơm tối chưa anh? Em sắp chết đói rồi đây.
- Có rồi, em rửa tay trước đã.
Long Mộ Thần thản nhiên nói.
Diệp Tiểu Tịch vội rửa tay, sau đó ngồi vào bàn ăn. Cô vừa ăn vừa nói đầy hớn hở:
- Vị trí công ty đã tìm được rồi, bọn em thuê nguyên tòa nhà rồi… Chuyện tuyển người cũng tốt lắm, chờ tới khi công ty khai trương thì nhân viên sẽ tới làm…
Long Mộ Thần mỉm cười lắng nghe. Anh biết hết mấy chuyện này nhưng anh thích nghe Diệp Tiểu Tịch kể cho mình nghe hơn, chuyện này thể hiện việc cô càng ngày càng tin tưởng và ỷ lại vào anh đó.
- Em tính khi nào thì khai trương?
Anh hỏi.
- Em tìm người xem ngày rồi. Thứ hai là ngày tốt nên em tính khai trương vào hôm ấy, chỉ tổ chức một lễ cắt băng đơn giản thôi.
Trong mắt Diệp Tiểu Tịch đầy vẻ mong chờ.
- Hôm đó anh có thể phái ai tới làm người đại diện cho Long Thị được không?
- Được, để anh sắp xếp.
Long Mộ Thần nói.
- Vậy thì cảm ơn anh nhé.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu. Có Long Mộ Thần tạo khí thế cho cô, ít nhất sẽ không có ai dám bắt nạt công ty nhỏ mới mở của cô cả.
- Đúng trồi, tối nay Long thị có tổ chức một bữa tiệc dành cho thương nhân, em có đi không?
Long Mộ Thần hỏi.
- Tất nhiên là đi rồi!
Diệp Tiểu Tịch vội gật đầu.
- Trong bữa tiệc của Long thị nhất định sẽ có rất nhiều ông chủ tới dự. Bây giờ trong mắt em bọn họ đều là những tài nguyên không đấy. À phải rồi, anh có thể cho em một tấm thiệp mời được không? Giờ em không tiện ra mặt, nên em tính để Trương Dương Minh đại diện Thần Hi.
- Được chứ.
Long Mộ Thần mỉm cười.
Ăn tối xong, Diệp Tiểu Tịch vội chạy về phòng rồi lên tinh thần đọc sách. Nhưng mà mấy hôm nay cô bận quá, hôm nay mới được nghỉ ngơi cho nên khó tránh khỏi ngáp liên tục.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Diệp Tiểu Tịch mở cửa ra, nhìn Long Mộ Thần với ánh mắt bất ngờ.
- Gì vậy anh?
- Anh tới thoa thuốc cho em.
Anh bình tĩnh nói.
Tay Diệp Tiểu Tịch đã được tháo nẹp từ lâu, nhưng bây giờ vẫn cần thoa ít thuốc ngoài da.
- Ồ.
Cô vội để Long Mộ Thần vào phòng.
Long Mộ Thần để hộp thuốc lên bàn rồi nhẹ nhàng cầm lấy tay Diệp Tiểu Tịch.
- Nhột quá..
Diệp Tiểu Tịch nhịn không được cười hì hì.
- … em ráng chịu một chút.
Long Mộ Thần thấp giọng nói nhưng động tác lại dịu dàng hơn vài phần.
Từ cổ tay truyền tới cảm giác thoải mái khiến cô không nhịn được mà tựa đầu vào vai Long Mộ Thần rồi ngáp ngắn ngáp dài.
- Tiểu Tịch?
Thoa thuốc xong, anh thấp giọng hỏi:
- Mệt lắm à?
- Ừm…
Diệp Tiểu Tịch mệt mỏi đáp.
Long Mộ Thần nói:
- Vậy em lên giường nằm đi…
- Anh tính làm gì hả?
Diệp Tiểu Tịch hỏi, cô lại nhịn không được ngáp một cái.
- Mát xa cho em thôi.
Long Mộ Thần nói một cách dịu dàng.
- Anh mới học đấy.
- Thật ư?
Diệp Tiểu Tịch cố gắng tỉnh táo, cô nhìn anh với ánh mắt bất ngờ.
- Thử không?
- Ừm.
Cô đồng ý tắp lự rồi nằm dài trên giường.
Long Mộ Thần dùng lực vừa phải bóp vai cho cô.
- Ưm…
Diệp Tiểu Tịch thoải mái rên nhẹ một tiếng.
- Diệp Tiểu Tịch!
Long Mộ Thần sầm mặt lại.
- Sao thế?
Cô quay đầu lại, trong mắt đầy vẻ mờ mịt..
- Em đừng kêu như vậy..
Trong lòng Long Mộ Thần rất bất đắc dĩ. Diệp Tiểu Tịch không hề biết tiếng rên khi nãy của cô quyến rũ tới mức nào. Anh không ngờ chỉ mát xa cho cô thôi mà lại bị một tiếng rên nhẹ của cô khiến cho cả người nóng rực lên.
Nhưng ánh mắt Diệp Tiểu Tịch lại vô tội như thể cô không hề biết mình đã làm gì.
- Sao thế anh?
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh với ánh mắt tủi thân.
- Không có gì…
Long Mộ Thần thở dài rồi tiếp tục xoa bóp cho cô.
Diệp Tiểu Tịch nghiêng đầu qua một bên, cô thoải mái nhắm mắt lại. Chẳng mấy chốc có tiếng hô hấp đều đều vang lên, Long Mộ Thần nhịn không được phì cười. Cô cứ thế mà lăn ra ngủ luôn, xem ra trong khoảng thời gian vừa rồi cô thật sự rất mệt mỏi.
Đoạn Long Mộ Thần đứng dậy, dọn dẹp sách trên bàn rồi tắt đèn. Sau đó anh tới cạnh giường, đắp chăn cho cô rồi hôn nhẹ lên trán cô.
Long Mộ Thần đang tính rời khỏi phòng thì chợt kinh ngạc nhìn lại. Không biết từ lúc nào Diệp Tiểu Tịch đã nắm lấy góc áo của anh, cô cũng không dùng sức. Ánh mắt Long Mộ Thần lóe lên, kế đó anh vén chăn, chui vào nằm cạnh cô.
Anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.
- Anh đã bảo em níu lại không cho anh đi, thế mà em lại không tin.
Tuy vừa nãy Diệp Tiểu Tịch ngủ rất ngon nhưng không sâu. Cô nghe thấy tiếng động bèn mơ màng mở mắt ra. Đèn phòng đều bị Long Mộ Thần tắt hết cả rồi, cô nhìn người trước mặt, ánh mắt vẫn lơ mơ.
Toàn thân Long Mộ Thần cứng đờ. Không ngờ anh lại bị Diệp Tiểu Tịch bắt tang tại trận? Long Mộ Thần không dám cử động, hai người nằm trong bóng tối nhìn nhau chằm chằm.
Diệp Tiểu Tịch bỗng nhiên cười một tiếng rồi hỏi:
- Long Mộ Thần, em đang nằm mơ ư?