- Ai bảo bọn tao không có tiền!
Vương Hương tát vào mặt nhân viên:
- Con quỷ cái này, mày đang xem thường người khác đấy à? Tao muốn, muốn…
- Khiếu nại.
Triệu Lập Dũng đứng một bên nhắc.
- Đúng, tao muốn khiếu nại!
Vương Hương tức đến mức thở hồng hộc:
- Nói ra thì hù chết tất cả bọn bay, con tao rất giàu có, tụi mày biết thằng bé là ai không? Nó chính là chủ tịch Long thị! Bây giờ tụi bây làm tao bực mình, tao không còn muốn mua đám đồ rách của tụi bây nữa!
Diệp Tiểu Tịch đứng xa xa trông bọn họ ăn vạ mà không khỏi há hốc mồm vì kinh ngạc.
Sao… cái gia đình này lại có thể như thế? Cô cảm thấy thế giới quan của mình được đổi mới hoàn toàn luôn. Cô phục sát đất rồi.
Lát sau, Triệu Lập Dũng và Vương Hương bị tống ra cửa, nhưng chỉ có thể căm tức mà không làm được gì.
Vương Hương buồn bực gọi điện thoại cho Diệp Tiểu Tịch song cô lại không bắt máy. Hai người bọn họ hùng hùng hổ hổ ra ngoài thì thấy Diệp Tiểu Tịch đang đứng trước cửa ra vào.
- Diệp Tiểu Tịch!
Vương Hương phẫn nộ vọt tới, đoạn vươn tay lên!
- Nếu các người còn thế này thì tôi không giúp nữa đâu.
Diệp Tiểu Tịch đe dọa.
Bàn tay Vương Hương cứng đờ giữa không trung, mụ tức giận trừng mắt nhìn Diệp Tiểu Tịch một lúc lâu rồi đành phải thu tay về.
Bây giờ bọn họ không gặp được Long Mộ Thần nên mới cầu cạnh Diệp Tiểu Tịch. Nếu Diệp Tiểu Tịch không chịu giúp thì e rằng bọn họ không thể gặp anh.
Vương Hương nhục nhã khôn cùng, vừa hận vừa sợ, thế nhưng trước sự uy hiếp của Diệp Tiểu Tịch thì mụ chỉ có thể thỏa hiệp mà thôi.
Có điều, thỏa hiệp thì thỏa hiệp, chứ mụ không cam lòng.
- Vì sao cô lại không trả tiền cho chúng tôi?
Triệu Lập Dũng chất vấn.
- Tại sao tôi phải trả tiền giúp các người?
Diệp Tiểu Tịch cười như không cười.
- Chúng tôi là bố mẹ Long Mộ Thần!
Triệu Lập Dũng bực bội vặt lại.
- Ồ, mấy người là bố mẹ của Long Mộ Thần chứ có phải bố mẹ tôi đâu, liên quan gì đến tôi chứ?
Diệp Tiểu Tịch cất giọng thản nhiên.
Tuyệt đối không thể thanh toán giúp cái nhà này, dựa theo tính tình của người nhà họ Triệu, nếu cô trả giúp họ một lần thì phiền phức sẽ kéo đến không dứt. Cho dù bọn họ là bố mẹ Long Mộ Thần thì Diệp Tiểu Tịch cũng không nịnh nọt bọn họ thế này đâu.
- Mày, mày không trả tiền giúp bọn tao thì đừng mong mà gả vào nhà họ Triệu!
Vương Hương nghiến răng dọa nạt.
Diệp Tiểu Tịch nhún vai tỏ vẻ không hề gì:
- Được thôi, bà tìm ai muốn gả vào nhà họ Triệu đến mà trả tiền đi.
- Mày nghĩ là tao không tìm ra à?
Vương Hương lại càng phẫn nộ, mụ túm lấy điện thoại của Triệu Lập Dũng rồi bấm một dãy số.
Diệp Tiểu Tịch biến sắc, hóa ra ngoài cô ra thì người nhà họ Triệu còn liên hệ với những người khác. Lúc cô đang muốn nhìn thì màn hình di động đã lóe lên.
Ai đã liên hệ với người nhà họ Triệu? Chắc hẳn kẻ này giật dây gia đình này đến tìm cô, thậm chí còn cung cấp số điện thoại của cô cho họ. Không thể không đề phòng người ném đá giấu tay này!
- Bà đang gọi điện cho ai?
Diệp Tiểu Tịch cất giọng lạnh lùng.
- Giờ mày biết sợ rồi à?
Vương Hương liếc nhìn Diệp Tiểu Tịch đầy căm tức:
- Muộn rồi! Tao nói cho mày nghe, cho dù mày không trả thì vẫn còn rất nhiều người muốn trả giúp bọn tao!
- Alo, là dì, dì Triệu đây.
Vương Hương liếc nhìn Diệp Tiểu Tịch với vẻ đắc ý:
- Con gái à, vừa rồi dì mới mua mấy bộ đồ, tốn có ba trăm mấy chục nghìn thôi, nhưng Diệp Tiểu Tịch chết tiệt kia không chịu trả tiền cho dì! Dì thấy, con cũng rất thích con trai dì đúng không? Dì đảm bảo, chỉ cần con đến thanh toán giúp dì, dì nhất định sẽ bảo con trai dì lấy con!
Diệp Tiểu Tịch im lặng chờ đợi, cô muốn xem thử kẻ ném đá giấu tay này là thần thánh phương nào.
Nhưng Vương Hương đợi cả buổi, người ở đầu dây kia vẫn không trả lời.
- Alo alo?
Vương Hương nhìn điện thoại với vẻ mờ mịt:
- Con gái à, con có nghe không?
- Đồ thần kinh!
Tiếng mắng đầy giận dữ vang lên, sau đó điện thoại bị cúp.
Diệp Tiểu Tịch dựng lỗ tai lên nghe nhưng tiếng quá nhỏ, mà người kia cũng quá mức tức giận nên giọng nói cũng hơi thay đổi làm cô không nghe được đó là ai.
Vương Hương nhìn chằm chằm điện thoại với vẻ mặt khó coi. Mụ không ngờ mình bị từ chối! Giờ xem như mụ mất hết thể diện rồi!
- Tao, tao chỉ gọi nhầm người thôi!
Vương Hương tỏ vẻ không cam lòng.
- Thôi đủ rồi.
Diệp Tiểu Tịch không kiên nhẫn cắt ngang bà:
- Nếu bà còn làm loạn nữa thì tôi không giúp các người đâu. Rốt cuộc thì mấy người còn muốn nhận con nữa hay không?
Vương Hương và Triệu Lập Dũng cực kỳ không cam lòng. Song chuyện này làm bọn họ hiểu rất rõ, trước khi nhận thân với Long Mộ Thần thì bọn họ chẳng là cái thá gì cả.
Hai người nhìn nhau rồi lập tức quyết định trong nháy mắt. Giờ bọn họ cần sự giúp đỡ của Diệp Tiểu Tịch, cho dù thế nào đi nữa, bọn họ không thể đắc tội với cô. Chỉ có thể nghe theo lời cô, đợi đến khi bọn họ nhận lại Long Mộ Thần thì mới đá Diệp Tiểu Tịch ra ngoài được!
- Tiểu, Tiểu Tịch à, lúc trước là dì không đúng.
Vương Hương trưng ra nụ cười miễn cưỡng.
- Con biết mà, dì chỉ là một người đàn bà quê mùa không có học thức, nên vừa đến thành phố lớn thì quên mất bản thân mình là ai! Con chớ để bụng dì nhé.
- Đúng vậy, chú và dì bị mê hoặc trong phồn hoa nên hồ đồ cả rồi, thật ra chú dì là người thật thà đó.
Triệu Lập Dũng đứng một bên vội vã biện giải.
Khóe môi Diệp Tiểu Tịch không khỏi giật giật, đương nhiên là cô hiểu rõ bụng dạ hai người này đang nghĩ gì, chẳng qua cô không muốn so đo quá nhiều thôi.
- Vừa rồi mấy người gọi điện cho ai?
Diệp Tiểu Tịch hỏi cho ra nhẽ.
- Không ai cả…
Vương Hương né tránh câu trả lời:
- Dì không gọi cho ai cả, dì gọi nhầm số thôi.
- Gọi nhầm số?
Đáy mắt Diệp Tiểu Tịch tối sầm lại:
- Chẳng lẽ không phải cô ta bảo mấy người đến tìm tôi à? Không phải cô ta cung cấp số điện thoại của tôi cho mấy người à?
Thần sắc Vương Hương và Triệu Lập Dũng trở nên cực kỳ bối rối, bọn họ không ngờ rằng Diệp Tiểu Tịch lại đề cập đến vấn đề này. Bọn họ chưa kịp chuẩn bị, không biết phải trả lời thế nào.
- À… bọn dì cũng đâu có biết đâu.
Vương Hương trả lời ấp úng:
- Lần nào cũng là cô ta đến tìm bọn dì cả. Hơn nữa cô ta không nói rõ về mình, bọn dì chỉ biết cô ta là phóng viên nên biết nhiều tin tức thôi.
Phóng viên? Diệp TIểu Tịch nhíu mày. Liệu thân phần này có phải là kế đánh lạc hướng không? Giờ có quá ít manh mối, cô không thể suy nghĩ rõ ràng được.
- Tôi biết rồi.
Diệp Tiểu Tịch căn dặn:
- Mấy người nhớ cho kỹ, đừng tin tưởng lời nói của người khác dễ dàng như vậy.
Hai người vội vàng gật đầu.
- Thôi, tôi về đây. Cầm lấy hai mươi nghìn này dùng trước đi. Nhưng nếu sử dụng hết thì không còn gì nữa đâu.
Diệp Tiểu Tịch đưa một xấp tiền đến trước mặt Vương Hương. Cô biết rõ, dù mình có cho tiền bọn họ thì họ cũng chẳng cảm ơn mình nhưng dù sao thì đây cũng là thủ đô, cô không thể để bọn họ quá nghèo túng được.
Thấy Diệp Tiểu Tịch chuẩn bị rời khỏi, Vương Hương thấy sốt ruột, mụ vội nói:
- Tiểu Tịch à, bỏ qua chuyện quần áo của bọn dì thì coi như thôi đi, nhưng chiếc xe của Chí Huy thì…