- Hình như chúng ta không cần thiết phải gặp nhau làm gì.
Giữa cô và Dương Uyển Dung đúng là chẳng có gì để nói cả.
Hơn nữa Dương Uyển Dung lại tìm cô vào lúc này, nghĩ thế nào cũng thấy quỷ dị hết.
- Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói cho cô, là chuyện của anh Mộ Thần.
Dương Uyển Dung trầm giọng nói.
- Ồ, nhưng tôi lại không muốn biết.
Diệp Tiểu Tịch trả lời một cách thản nhiên.
- Diệp Tiểu Tịch, nếu cô không tới thì cô sẽ phải hối hận đấy!
Giọng nói Dương Uyển Dung lại tăng thêm vài phần tức giận.
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày lộ vẻ không vui. Cô chẳng có chút thiện cảm nào với Dương Uyển Dung cả, nhưng tự dưng cô ta lại gọi cho cô, mà còn ngay lúc này nữa chứ.
- Không cần, tôi muốn biết chuyện gì của Long Mộ Thần, giờ tôi tự đi hỏi anh ấy còn nhanh hơn.
Diệp Tiểu Tịch trầm giọng nói.
Dương Uyển Dung ở đầu bên kia ngây ra, sau đó cô ta nói với vẻ tức giận:
- Diệp Tiểu Tịch cô có ý gì hả? Lẽ nào cô nói Long Mộ Thần đang ở cạnh cô sao? Hay là hai người đang ở chung một chỗ hả?
Diệp Tiểu Tịch im lặng.
Mấy hôm nay cô toàn đi làm bằng xe buýt, không hề đi chung với Long Mộ Thần, cho nên cũng không có ai suy đoán lung tung quan hệ giữa họ. Ngay cả Dương Uyển Dung cũng không phát hiện ra cô đang ở nhà họ Long.
Mặc dù cô không quan tâm tới việc Dương Uyển Dung có phát hiện hay không, nhưng cô cũng không trẻ con như Dương Uyển Dung mà đi khoe khoang chuyện này ra ngoài.
- Không liên quan đến cô.
Diệp Tiểu Tịch nói với vẻ hờ hững.
- Trại lại là cô, dạ tiệc của giáo sư Vương sắp bắt đầu rồi, có phải cô muốn lừa tôi ra ngoài để tôi không dự tiệc được đúng không?
- Cô…!
Dương Uyển Dung vô cùng tức giận.
Đúng là cô ta định làm thế thật.
Ban đầu giáo sư Vương nói muốn mời Long Mộ Thần và Diệp Tiểu Tịch, Dương Uyển Dung cũng chẳng phản đối. Cô ta nghĩ tới lúc đó có thể khiến cho Diệp Tiểu Tịch bị bẽ mặt. Nhưng cô không ngờ được giáo sư Vương lại thích Diệp Tiểu Tịch như vậy. Cô ta không muốn Diệp Tiểu Tịch nổi bật chút nào!
Mấy hôm nay Dương Uyển Dung đã khuyên nhủ giáo sư Vương rất nhiều, nhưng ông ta kiên quyết phải mời Diệp Tiểu Tịch, cô khuyên không được.
Cho nên Dương Uyển Dung mới nghĩ ra cách này, lừa Diệp Tiểu Tịch làm cô không thể dự tiệc được.
- Xem ra đúng là thế rồi. Dương Uyển Dung, mình cư xử với nhau người lớn tí được không?
Diệp Tiểu Tịch suy đoán:
- Nếu cô thật sự có chuyện muốn nói, chi bằng chờ tới tối khi chúng ta gặp mặt nhau rồi nói?
- Diệp Tiểu Tịch!
Giọng nói Dương Uyển Dung nháy mắt trở nên lạnh lẽo hơn vài phần, cô ta nói với vẻ độc ác:
- Cô sẽ phải hối hận!
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày.
Tuy rằng Dương Uyển Dung đã từng nói mấy lời này rồi, nhưng lần này lại khiến cô run rẩy một cách kỳ lạ.
Lẽ nào Dương Uyển Dung tính làm gì cô trong bữa tiệc tối nay à?
Ớ đấy nhiều người như thế, hơn nữa cỏn có Long Mộ Thần. Dưới ánh mắt nhiều người vậy, chắc Dương Uyển Dung sẽ không làm gì cô đâu nhỉ?
- Tiểu Tịch em chuẩn bị xong chưa?
Long Mộ Thần gõ cửa phòng cô.
- Vẫn chưa xong.
Diệp Tiểu Tịch để di động xuống.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Long Mộ Thần nhướng mày hỏi, anh cũng nhìn thấy vẻ mặt lúc nãy của cô.
- Không có gì, em chỉ mới nghe điện thoại thôi.
Diệp Tiểu Tịch mỉm cười.
- Ai gọi vậy?
Anh hỏi.
Diệp Tiểu Tịch hơi do dự, đáp:
- là Dương Uyển Dung.
Đây chỉ là chuyện nhỏ, nên cũng không cần thiết giấu Long Mộ Thần.
- Cô ta gọi làm gì vậy?
Vẻ mặt Long Mộ Thần có phần lạnh lùng.
- Cũng không có gì, có thể cô ta muốn lừa em ra ngoài nhưng không được. Sau đó cô liền dọa em vài câu.
Diệp Tiểu Tịch nhún vai nói.
Long Mộ Thần nghe thấy thế thì đăm chiêu.
Dương Uyển Dung tuyệt đối không phải là hạng người chỉ dọa suông. Nếu cô ta đã đe dọa, chắc chắn cô ta sẽ làm gì đó.
- Em chuẩn bị đi.
Anh mỉm cười rồi đóng cửa lại.
Sau khi đi ra ngoài, Long Mộ Thần gọi tới một số điện thoại.
- Hân Lam, tối nay cô hãy theo dõi Dương Uyển Dung chặt chẽ dùm tôi.
Cúp máy xong, ánh mắt Long Mộ Thần lại sâu thẳm thêm vài phần.
Trong dạ tiệc có khá nhiều người, chưa chắc Dương Uyển Dung sẽ tự mình ra tay, rất có thể cô ta sẽ mượn tay người khác. Nếu chỉ nhờ người khác theo dõi cô ta thì chưa chắc có tác dụng.
Xem ra chắc chắn tối nay không được yên tĩnh rồi.
Sau khi Diệp Tiểu Tịch chuẩn vị xong, Long Mộ Thần đưa cô tới nhà giáo sư Vương.
Lúc xuống xe, Diệp Tiểu Tịch nhìn tòa biệt thự trước mắt với ánh mắt tán thưởng:
- Giáo sư Vương biết hưởng thụ thật nhỉ.
Long Mộ Thần mỉm cười, xem như đồng ý với lời nói của cô.
- Đi thôi, chúng ta nên vào rồi.
Anh nói.
- Chúng ta cùng nhau đi vào à?
Diệp Tiểu Tịch hỏi với vẻ phiền não:
- Liệu bọn họ có nghĩ bậy gì không?
- Không đâu.
Long Mộ Thần thản nhiên nói:
- Cùng lắm bọn họ sẽ nghĩ em là bạn gái của anh thôi.
- Được rồi.
Cuối cùng Diệp Tiểu Tịch chịu thỏa hiệp.
Long Mộ Thần cong tay lên, Diệp Tiểu Tịch thấy vậy thì đỏ mặt, sau đó cô cũng khoác tay vào.
Lúc hai người vừa bước chân vào phòng khách, mọi người đang cười đùa chợt im lặng mà đồng loạt nhìn ra cửa.
Không ngờ lại là Long Mộ Thần.
Phần lớn những người tới dự tiệc đều biết anh. Người khác cũng không thấy kỳ lạ khi anh tới.
Nhưng bên cạnh Long Mộ Thần lại có một cô gái?!
Chỉ cần là người quen Long Mộ Thần đều biết rõ. Nếu bảo bọn họ dùng bốn chữ để miêu tả ấn tượng về Long Mộ Thần, tuyệt đối không phải đẹp trai, phóng khoáng, tác phong nhanh nhẹn mà chính là “không gần nữ sắc”
Lúc còn đi học, Long Mộ Thần luôn hờ hững với tất cả nữ sinh, làm tổn thương không biết bao nhiêu trái tim cô gái. Tuy rằng lúc ấy Dương Uyển Dung luôn nắm lấy cơ hội đi theo Long Mộ Thần, nhưng người sáng suốt đều nhận ra, anh chẳng có tý hứng thú nào với cô ta.
Cho dù lúc trước Long Mộ Thần thừa nhận chuyện tình cảm cá nhân trước giới truyền thông, nhưng chưa nhìn thấy nửa kia thì bọn họ không nghĩ là thật.
Nhưng bây giờ Long Mộ Thần lại dẫn theo một cô gái!
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Diệp Tiểu Tịch, ngay sau đó bọn họ không khỏi ngây người ra.
Diệp Tiểu Tịch thật sự rất đẹp.
Bộ lễ phục màu xanh lam vừa tao nhã lại sang trọng, tôn lên khí chất của cô, trong trường hợp này cũng không có vẻ quá chói mắt. Hơn nữa Diệp Tiểu Tịch bị mọi người nhìn chăm chú như vậy, nhưng cô vẫn mỉm cười tự nhiên hào phóng, không mất bình tĩnh lại không đắc ý, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Nếu như Diệp Tiểu Tịch biết người khác đang nghĩ như thế, e rằng cô khóc luôn.
Có trời mới biết, cô cười sắp đơ cả mặt rồi, sao những người vẫn nhìn chằm chằm vào cô thế?
Long Mộ Thần nhìn thấy sau khi bọn họ trông thấy Diệp Tiểu Tịch thì không ai chịu dời mắt cả, anh nhướng mày tỏ vẻ không vui.
- Mộ Thần, cậu tới rồi à?
Có người bình tĩnh lại, cười cười đi tới chỗ hai người họ.
- Đây là…
- Bạn gái của tôi.
Long Mộ Thần thản nhiên đáp, rồi không có ý giới thiệu tiếp.
Người nọ biết điều gật đầu, rồi im lặng không hỏi nữa. Nhưng Diệp Tiểu Tịch nhận ra, người khác căn bản không tin.
- Không phải anh nói bọn họ sẽ không hiểu lầm sao?
Diệp Tiểu Tịch vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nhỏ giọng hỏi Long Mộ Thần.
- Bọn họ không hề hiểu lầm.
Long Mộ Thần mỉm cười:
- Không tin em hỏi họ xem.