An Tử Dục cười lạnh.
- Tử Dục!
Giọng nói của Long Mộ Thần pha vài phần nghiêm khắc.
An Tử Dục thở dài. Gã chỉ đau lòng vì Diệp Tiểu Tịch mà thôi. Huống hồ việc làm của Long Mộ Thần còn làm cho gã hoài nghi anh đã làm gì có lỗi với Diệp Tiểu Tịch thật ấy chứ.
Thế nhưng An Tử Dục chơi với Long Mộ Thần bao nhiêu năm nay, dù gã có giận thì cũng không định gây gổ với bạn mình.
An Tử Dục kể lại chuyện tối qua với giọng điệu cực kì khó ở.
Long Mộ Thần nghe xong thì chết điếng, như thấy có sấm sét đang vang rền trong lòng mình.
Hôm qua Tiểu Tịch đã gặp chuyện nguy hiểm đến thế ư?
Khi cô bấp bênh bên bờ sinh tử, anh không ở bên cô thì thôi. Lúc cô gom hết dũng khí để đến tìm anh, anh lại còn đuổi cô về.
Thảo nào hôm qua lúc Diệp Tiểu Tịch rời đi lại thất thần đến thế. Rốt cuộc khi ấy cô ấy đã thất vọng về anh biết bao nhiêu?
Lòng anh như thắt lại.
Anh quá vội vã muốn chứng minh sự trong sạch của mình mà quên cả cô mất rồi.
Rõ ràng anh phải bảo vệ cô an toàn, vậy mà tối hôm qua anh lại không nhớ.
Nếu Diệp Tiểu Tịch không còn nữa, thì anh chứng minh bản thân trong sạch còn có ý nghĩa gì đâu?
- Tử Dục, tìm cô ấy cho tôi. Nhất định phải tìm cô ấy cho tôi!
Giọng nói của Long Mộ Thần đong đầy luống cuống.
An Tử Dục giật mình.
Xưa nay Long Mộ Thần luôn thong dong điềm tĩnh, gặp chuyện gì cũng đối mặt một cách thản nhiên khiến cho người khác không đoán ra cậu ta đang nghĩ gì. Đây là lần đầu tiên gã thấy Long Mộ Thần hoảng hốt như thế này đấy.
- Được rồi, tôi đi tìm cô ấy ngay đây.
An Tử Dục đáp vô cùng trịnh trọng.
Diệp Tiểu Tịch đến ga lấy vé rồi đi ngay vào phòng chờ.
Đoàn tàu cô đi sắp xuất phát, chỉ mấy tiếng nữa là cô được gặp bố mẹ mình rồi.
Diệp Tiểu Tịch ngồi trong phòng chờ, ngẩn ngơ lấy di động ra xem giờ.
Chỉ còn năm phút nữa là bắt đầu soát vé.
Cô hoảng hốt nhìn ra cửa phòng chờ, sau đó vỗ mặt mình trong buồn bực.
Đến lúc này rồi mà cô còn nhớ nhung chờ mong gì nữa? Chờ Long Mộ Thần đến đây hay sao?
Đừng nói anh không đến, dù anh có đến đây thì Diệp Tiểu Tịch cũng chẳng còn muốn dây dưa gì với anh nữa.
Bỗng nhiên, có tiếng loa phát thanh vang lên:
- Kính chào quý khách, chuyến tàu số XX của quý khách gặp trục trặc nên đến trễ, dự tính sẽ vào ga trong vòng 1 tiếng đồng hồ nữa…
Diệp Tiểu Tịch giật mình nhìn xuống vé tàu trong tay, đoàn tàu bị hoãn là chuyến mà cô đã đặt!
Phải đợi cả tiếng nữa cơ à?
Diệp Tiểu Tịch không nhịn được mà cau mày, bây giờ cô chẳng muốn chờ thêm phút nào nữa cả.
Cô lấy di động ra, định đặt một vé khác.
Thế nhưng khi mở web đặt vé ra thì tài khoản của cô lại không đăng nhập được, trang web thông báo mật khẩu của cô sai.
Không thể nào! Tài khoản của cô bị hack à?!
Diệp Tiểu Tịch bực mình đi khôi phục mật khẩu, nhưng không hiểu sao tìm đủ mọi cách mà vẫn không lấy lại được!
- Chẳng lẽ là tại mạng?
Diệp Tiểu Tịch tắt di động đi.
Không đặt vé trên mạng được thì xếp hàng mua trực tiếp là được mà.
Diệp Tiểu Tịch kéo vali vào khu bán vé, trong phòng vé đông nghịt người, đám đông xếp hàng ra tận ngoài cửa.
Thế nhưng Diệp Tiểu Tịch vẫn chọn xếp hàng.
Nửa tiếng nữa lại có thêm một chuyến tàu, đủ thời gian để cô mua vé rồi.
Vất vả lắm mới đến lượt mình, Diệp Tiểu Tịch đưa chứng minh thư vào cho người bán vé. Lát sau, nhân viên bán vé trả lại tiền và chứng minh thư cho cô rồi nói:
- Xin lỗi, chứng minh thư của cô không dùng được.
- Sao lại không dùng được?
Diệp Tiểu Tịch sốt ruột:
- Chứng minh thư của tôi không quá hạn, không phải làm giả, sao lại không dùng được chứ?
- Xin lỗi cô, tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng chứng minh thư của cô không dùng được thật ạ.
Nhân viên bán vé lại nói.
Diệp Tiểu Tịch còn muốn nói thêm nhưng người phía sau đã thúc giục đầy nóng nảy:
- Cô có nhanh lên không? Một mình cô làm chúng tôi muộn hết cả rồi đây này!
- Đúng thế đúng thế!
Mọi người đằng sau cũng giục giã theo.
Diệp Tiểu Tịch không còn cách nào khác, đành phải nhường chỗ cho họ.
Không mua được vé thì đành đi chuyến đã đặt trước thôi.
Nhưng khi cô ra đến phòng chờ thì tức hộc máu luôn.
Chuyến tàu được báo sẽ tới trễ một tiếng đã vào trạm từ lúc cô đi xếp hàng mua vé rồi!
Chuyến tàu đó đã rời bến từ lâu, vé trong tay cô đã trở thành giấy loại.
Sao có thể như thế được?
Diệp Tiểu Tịch tức điên người.
Hôm nay cô nhọ như đít nồi ấy, sao cái nhọ nào cũng úp lên đầu cô thế?
Từ từ…
Diệp Tiểu Tịch bỗng rùng mình.
Tất cả những chuyện này là trùng hợp đơn giản như vậy thật sao?
Sờ chứng minh thư trong túi mình, Diệp Tiểu Tịch đột nhiên tái mặt.
Chứng minh thư của cô không có vấn đề gì, thế nhưng có người có thể khiến cho nó “có vấn đề”.
Tàu hỏa đến muộn, tài khoản bị hack… cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay với người đó mà thôi.
Chạy mau!
Diệp Tiểu Tịch nhanh chóng chạy ra khỏi sảnh chờ.
Không thể ở nhà ga được nữa, Long Mộ Thần đã phát hiện ra cô chạy trốn, thậm chí còn điều tra ra cô đang ở đây rồi. Vì thế cho nên anh ta mới âm thầm nhúng tay vào để giữ cô lại cho bằng được.
Cô sơ xuất quá. Anh ta là Long Mộ Thần cơ mà. Anh ta là gã đàn ông hô mưa gọi gió dễ như trở bàn tay, làm sao cô có thể chủ quan như vậy chứ?
Diệp Tiểu Tịch chạy hết tốc lực ra khỏi nhà ga rồi đi về phía bến xe bus gần đó.
Một chiếc xe bus đang vào bến, Diệp Tiểu Tịch thậm chí còn không thèm nhìn số xe đã bám cửa leo lên.
Nhưng cô chưa kịp lên xe thì đã bị túm tay kéo lại.
Cô quay đầu, sắc mặt tái dại đi, sau đó mọi cảm xúc đều biến thành phẫn nộ.
- Buông ra.. Ưm!
Bao nhiêu lời muốn nói bật đến đường môi đều bị nụ hôn của Long Mộ Thần phủ kín. Diệp Tiểu Tịch đành nuốt xuống vô vàn câu chữ chưa tròn.
Diệp Tiểu Tịch vùng vẫy muốn đẩy anh ra và ú ớ hô cứu mạng.
Mà Long Mộ Thần càng ôm càng chặt, nụ hôn cùng mỗi lúc một sâu.
Mọi người chỉ trỏ bọn họ mà bàn tán xôn xao, ai cũng nghĩ họ là một đôi tình nhân coi thường hoàn cảnh.
Diệp Tiểu Tịch tuyệt vọng rồi. Mỗi động tác cầu cứu của cô đều bị Long Mộ Thần bóp chết từ trong trứng nước.
Anh cứ vừa ôm vừa hôn như thế mà lôi cô lên xe.
Diệp Tiểu Tịch nhìn thấy chiếc xe thì lửa giận càng bùng lên dữ dội. Cô cắn răng xuống, nghiến lên môi anh.
Mùi máu tanh nồng lan tràn trong khoang miệng, thế mà Long Mộ Thần vẫn không chịu buông cô ra, cứ như không biết đau là gì vậy.
Diệp Tiểu Tịch ấm ức lắm.
Cô nghiến răng mạnh hơn.
Cửa xe bật mở, Long Mộ Thần kéo cô vào rồi ôm đến tận khi xe chạy mới buông ra.
Chát!
Trong xe vang vọng âm thanh giòn giã. Diệp Tiểu Tịch lườm Long Mộ Thần, ngón tay run lên bần bật.
Trên má Long Mộ Thần hằn năm dấu tay đỏ bừng.
Nhưng dường như anh không biết đau. Anh chỉ nắm lấy tay cô rồi thở dài mà hỏi:
- Tay em có đau không?