Dương Uyển Dung lại dám tự sát cơ à?
Rõ ràng lúc nãy Dương Uyển Dung còn gọi điện cho cô một cách kiêu ngạo, bảo cô rời khỏi Long Mộ Thần.
Long Mộ Thần hỏi sơ qua mấy câu, sau đó cúp điện thoại.
- Cô ta sao rồi?
Diệp Tiểu Tịch hỏi.
- Khải Nam phát hiện rất đúng lúc, đã đưa cô ta đến bệnh viện kịp thời, bây giờ không nguy hiểm đến tính mạng.
Long Mộ Thần nói thản nhiên.
Diệp Tiểu Tịch đáp một tiếng, nói lí nhí:
- Anh phải đi thăm cô ta đúng không?
- Ừ. Khải Nam gọi điện lại đây rồi. Cô ta xảy ra chuyện lớn như vậy, ít ra anh cũng phải đi thăm một lần.
Long Mộ Thần thấp giọng nói.
- Vậy anh đi đi.
Diệp Tiểu Tịch nói bằng giọng ghen tuông, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi mất mát.
Ánh mắt Long Mộ Thần trở nên sâu thẳm, anh bỗng cười khẽ một tiếng.
- Em ghen à?
- Ai thèm ghen?
Diệp Tiểu Tịch tức giận phản bác.
- Tiểu Tịch, em đi cùng anh đi.
Anh bỗng nói.
- Hả?
Diệp Tiểu Tịch ngẩng mặt lên, nhìn anh hoảng hốt.
- Nếu em không yên lòng về anh thì mình cùng đi vậy.
Long Mộ Thần nói khẽ, dắt tay cô rất tự nhiên.
Diệp Tiểu Tịch thoáng lưỡng lự.
Thà rằng cô đi cùng với Long Mộ Thần còn hơn là ở lại trong ký túc xá rồi suy nghĩ vẩn vơ.
- Được.
Cô gật đầu.
- Có khuya quá hay không vậy?
- Không đâu.
Long Mộ Thần nói bình tĩnh.
- Chúng ta đi xem tình hình thế nào rồi về. Anh sẽ đưa em về.
Hai người xuống lầu, đi thẳng tới bệnh viện.
Dương Uyển Dung còn nằm trên giường bệnh, Chu Khải Nam canh chừng bên cạnh.
Anh ta nghe thấy tiếng cửa phòng mở, quay đầu lại thì thấy Long Mộ Thần và Diệp Tiểu Tịch đang đi đến gần phòng bệnh. Đôi mắt đỏ bừng của Chu Khải Nam không khỏi trở nên tức giận.
Chu Khải Nam đi đến trước mặt họ, nói nhỏ bằng giọng căm tức.
- Cậu dẫn cô ta tới đây làm gì?
- Tiểu Tịch là bạn gái của tôi, tại sao tôi lại không thể dẫn cô ấy tới?
Long Mộ Thần thoáng nhướn mày, rất là bất mãn.
- Mộ Thần, sao cậu có thể làm thế được?
Chu Khải Nam lại càng tức giận hơn.
- Uyển Dung đã tự sát vì cậu rồi, cậu còn định gây gổ với cô ấy nữa hay sao?
Diệp Tiểu Tịch hơi lúng túng. Cô bỗng cảm thấy mình đến đây cùng với Long Mộ Thần đúng là không được ổn cho lắm.
Tuy rằng chuyện lúc trước là hiểu lầm, nhưng cảm tình của Dương Uyển Dung dành cho Long Mộ Thần lại không phải là hiểu lầm.
Cô đi theo Long Mộ Thần đến thăm Dương Uyển Dung một cách huênh hoang như vậy, chắc chắn Dương Uyển Dung sẽ cho rằng cô tới để diễu võ dương oai.
Ánh mắt Long Mộ Thần bỗng trở nên lạnh lẽo.
- Khải Nam, tôi biết cậu vẫn coi Uyển Dung là em gái ruột của mình, tôi cũng thế. Nhưng tôi không có tình cảm đặc thù nào dành cho cô ta cả. Trước kia không có, sau này cũng không.
- Nếu cậu đã không có tình cảm với cô ấy thì tại sao còn đối xử với cô ấy như vậy?
Chu Khải Nam trừng anh giận dữ.
Long Mộ Thần nhíu mày.
- Cô ta đã nói với cậu những gì?
Diệp Tiểu Tịch cũng không nhịn được nhíu mày. Không biết có phải là cô đã hiểu nhầm hay không, nhưng mà nghe ý của Chu Khải Nam thì ít nhiều gì cũng khiến người ta bực bội.
Chu Khải Nam còn chưa nói thì Dương Uyển Dung đang nằm trên giường bệnh đã tỉnh lại.
- Anh Mộ Thần, là anh phải không?
Cô nói đầy ai oán.
Chu Khải Nam bất đắc dĩ tránh ra. Long Mộ Thần dẫn Diệp Tiểu Tịch đến trước giường bệnh của cô ta.
Dương Uyển Dung cố ngồi dậy. Khi nhìn thấy Diệp Tiểu Tịch ở bên cạnh Long Mộ Thần thì ánh mắt cô ta chợt lóe qua một chút căm thù.
- Tôi đây.
Long Mộ Thần nói thản nhiên.
- Uyển Dung, cô cứ dưỡng bệnh trước đi, suy nghĩ thoáng hơn một chút.
- Anh bảo em phải nghĩ thoáng như thế nào đây?!
Dương Uyển Dung đang được truyền dịch. Cô ta nổi khùng kéo kim tiêm ra, nói với vẻ mặt đau khổ:
- Anh Mộ Thần, sao anh có thể đối xử với em như vậy được?!
Chu Khải Nam vội đi đến bên cạnh giữ cô ta lại.
- Uyển Dung, đừng kích động!
Long Mộ Thần nhíu mày chặt hơn nữa, giọng nói hờ hững:
- Uyển Dung, tôi cho rằng chúng ta đã nói rất rõ ràng rồi…
- Em không nghe! Em không nghe!
Dương Uyển Dung ngắt lời anh, khóc òa lên nói:
- Anh còn quan tâm em làm gì nữa? Cứ để em chết đi cho rồi!
- Mộ Thần, cậu có nhất thiết phải ép cô ấy tới mức này không?
Chu Khải Nam nổi giận quát anh.
Long Mộ Thần sa sầm mặt. Dương Uyển Dung hoàn toàn không cho anh cơ hội nói chuyện. Hơn nữa anh cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Đột nhiên, cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra. Bố mẹ Dương Uyển Dung xông vào với vẻ bối rối.
- Con gái cưng của mẹ, sao lại con lại ngốc vậy hả con?
Mẹ của Dương Uyển Dung, Lưu Mộng Lan chạy nhanh tới bên cạnh cô ta, đẩy Chu Khải Nam ra, ôm lấy Dương Uyển Dung với vẻ đau lòng.
- Mẹ, sao anh ấy lại đối xử với con như vậy được? Con còn mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa…
Dương Uyển Dung gào khóc ôm lấy bà ta.
Nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc này, Diệp Tiểu Tịch chợt cảm thấy có gì đó sai sai.
Cho dù Dương Uyển Dung gặp phải loại chuyện này, trong lúc nhất thời không thể chấp nhận được, nhưng tại sao cô ta lại đẩy hết trách nhiệm lên đầu Long Mộ Thần vậy? Thật là vô lý!
Diệp Tiểu Tịch lo lắng kéo ống tay áo của Long Mộ Thần. Anh nắm tay cô nhẹ nhàng, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.
Nhưng lúc này, bố của Dương Uyển Dung, Dương Quốc Mậu đã đi đến trước mặt Long Mộ Thần với vẻ giận dữ.
- Mộ Thần, chú cũng coi như là nhìn cháu lớn lên. Uyển Dung còn rất thân thiết với cháu, sao cháu có thể đối xử với em nó như vậy được chứ?
Dương Quốc Mậu trách cứ đầy phẫn nộ.
Vẻ mặt Long Mộ Thần vẫn hờ hững như trước.
- Tại sao chú Dương lại nói thế?
Có lẽ là bị khí thế của anh trấn áp nên vẻ mặt Dương Quốc Mậu bớt giận dữ hơn trước. Ông ta thở dài bất đắc dĩ.
- Mộ Thần, nam tử hán đại trượng phu thì phải dám làm dám chịu. Nếu cháu và Uyển Dung đã làm chuyện đó rồi thì cháu nhất định phải chịu trách nhiệm!
Tại sao lại bắt Long Mộ Thần chịu trách nhiệm?
Diệp Tiểu Tịch lại càng cảm thấy chuyện này không đúng lắm.
Nhưng cô còn chưa nghĩ kỹ thì đã nghe thấy Long Mộ Thần hỏi một cách lạnh nhạt.
- Chú Dương muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào?
- Đương nhiên là cưới con bé rồi!
Dương Quốc Mậu tức khắc nói một cách đúng lý hợp tình.
- Cậu đã ngủ với con bé rồi, chẳng lẽ lại không cưới nó sao? Cậu đừng tưởng nhà họ Dương chúng tôi dễ bắt nạt đấy nhé!
- Có phải là chú Dương đã hiểu lầm điều gì rồi không vậy?
Ánh mắt Long Mộ Thần tối sầm.
- Giữa tôi và thiên kim nhà chú chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì cả!
- Mẹ! Mẹ nhìn anh ấy kìa! Rõ ràng đã làm rồi mà lại không dám nhận!
Dương Uyển Dung không khỏi khóc to hơn nữa.
- Sau này con còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa!
Diệp Tiểu Tịch trợn mắt há mồm. Hôm nay cô coi như biết cái gì gọi là càn quấy. Xem ra nhà họ Dương muốn bắt Long Mộ Thần phải cưới Dương Uyển Dung rồi.
- Long Mộ Thần, cậu có phải là đàn ông không hả?!
Dương Quốc Mậu trừng anh giận dữ. Sau đó, ánh mắt ông ta bỗng dừng lại trên người Diệp Tiểu Tịch, chợt hiểu ra.
- Tôi hiểu rồi, có phải thằng nhóc nhà cậu chơi con gái nhà họ Dương tôi đây rồi không chịu thừa nhận là vì thứ đàn bà đê tiện này không hả?!
- Giám đốc Dương, ông là bậc cha chú, tôi kính trọng ông nên mới gọi ông một tiếng “chú”.
Giọng nói của Long Mộ Thần bỗng trở nên lạnh lẽo.
- Nhưng ông cũng đừng quên thân phận của mình. Tôn trọng người khác chút đi!
Lưu Mộng Lan ở bên cạnh thấy thế không khỏi nổi giận. Bà ta bỗng xông về phía Diệp Tiểu Tịch.
- Thì ra là con giáp thứ 13 đê tiện nhà ngươi làm cản trở chuyện này. Bà đánh chết mày!