Diệp Tiểu Tịch nhìn anh kinh ngạc. Cô sống ở tầng năm lận, chẳng lẽ Long Mộ Thần lại bò lên bằng ban công như vậy sao?
Nhưng cơn giận và nỗi tủi thân ngập tràn trong lòng lại trào dâng như vỡ đê, cô không nhịn được mắng:
- Anh đến đây làm gì?!
Sắc mặt Long Mộ Thần thay đổi, thân thể nghiêng về sau theo hướng gậy phơi đồ.
Diệp Tiểu Tịch giật nảy mình, vội dùng sức giữ cổ tay anh.
Cô nhìn xuống dưới, chỉ có một sợi dây thừng cột trên lan can ban công, hoàn toàn không có biện pháp phòng hộ nào khác.
- Anh điên rồi à?!
Diệp Tiểu Tịch quát lên giận dữ:
- Anh chán sống rồi hả? Đây là tầng năm đấy! Thế mà anh cũng dám trèo lên à?!
Long Mộ Thần nhếch môi cười khẽ, thuận thế ôm cô vào lòng.
- Rõ ràng em vẫn lo lắng cho tôi như vậy, sao còn nói chia tay?
Diệp Tiểu Tịch càng thấy tủi thân hơn, mạnh miệng nói:
- Ai bảo là tôi lo lắng cho anh? Tôi chỉ sợ bị anh liên lụy mà thôi! Nếu anh gặp chuyện gì ở đây thì người khác còn tưởng tôi mưu sát anh!
Cô nhóc nói một đằng nghĩ một nẻo này!
Long Mộ Thần ôm cô dịu dàng, thở dài bất đắc dĩ.
- Tiểu Tịch, bất kể là em đang hiểu lầm chuyện gì thì ít ra cũng phải cho anh cơ hội giải thích chứ. Cho dù là tội phạm bị phán tử hình thì vẫn có thể biện hộ cho mình. Em phán anh tội tử hình một cách đơn phương như vậy là rất không công bằng đối với anh.
Thân thể Diệp Tiểu Tịch hơi cứng ngắc. Cô vô thức muốn thoát khỏi vòng tay anh.
Nhưng bây giờ Long Mộ Thần còn đứng ở ngoài ban công. Nếu giãy dụa thì không chừng sẽ đẩy anh xuống mất.
- Anh vào nhà trước đã.
Cô nói một cách bực bội.
- Không sợ bị người khác thấy à?
Long Mộ Thần nhảy qua ban công, cười khẽ:
- Không có ai thấy đâu.
Diệp Tiểu Tịch kinh ngạc nhìn xuống dưới lầu. Dưới khu ký túc xá vẫn luôn náo nhiệt nay lại bỗng trở nên vắng vẻ, không thể tìm được một bóng người nào gần đó. Ngay cả khu ký túc xá đối diện cũng tối om, nhìn không giống như có người ở trong.
- Họ đi đâu hết rồi?
Cô ngơ ngác hỏi.
- Đều đi họp lớp rồi.
Long Mộ Thần nói thản nhiên.
- Hả?
Diệp Tiểu Tịch giật mình.
- Sao không ai nói cho tôi biết vậy?
Thấy cô có vẻ sốt ruột như định đi tham dự họp lớp ngay bây giờ, Long Mộ Thần nhanh tay nắm tay cô.
- Em không cần đi đâu.
- Ai bảo là tôi không cần?
Diệp Tiểu Tịch bực bội vùng ra khỏi tay anh.
- Anh nói.
Long Mộ Thần nói khẽ.
Diệp Tiểu Tịch ngơ ngác, bỗng hiểu được ý của anh.
Nói không chừng họp lớp là do Long Mộ Thần bày ra. Mà sợi dây thừng kia hẳn là cũng do Từ Văn Văn cột ở ban công.
- Đùa nhau à…
Cô nhìn anh ngạc nhiên.
- Anh có cần phải chơi lớn đến mức này không?
- Sắp mất bà xã rồi, chẳng lẽ anh lại không sốt ruột hay sao?
Long Mộ Thần nhìn cô u oán.
- Ai là bà xã của anh hả?
Diệp Tiểu Tịch nổi giận.
- Long Mộ Thần, nếu anh đã quyết định chọn Dương Uyển Dung rồi thì còn tới đây trêu chọc tôi làm gì? Chẳng lẽ là do cô ta lại không để ý tới anh nên anh lại muốn dùng tôi để chọc tức cô ta sao?!
- Tiểu Tịch, sao em lại nghĩ vậy?
Long Mộ Thần bất đắc dĩ. Dù biết là cô đang ghen, nhưng ghen chuyện này thì lại quá vô lý.
- Long Mộ Thần, anh đừng giả vờ nữa! Tôi đã biết cả rồi!
Diệp Tiểu Tịch tức giận đi vào ký túc xá, mở cửa ra.
- Anh đi đi. Tôi không có hứng thú làm lốp dự bị cho anh đâu!
Ánh mắt Long Mộ Thần trầm xuống. Anh đi đến bên cạnh Diệp Tiểu Tịch, đóng cánh cửa sau lưng cô lại.
Diệp Tiểu Tịch bực bội muốn đẩy Long Mộ Thần ra, nhưng bỗng nhiên anh lại nắm lấy cổ tay cô, đặt cô lên cửa.
- Diệp Tiểu Tịch, em biết cái gì? Ai bảo em là lốp dự bị? Nếu em đang ghen với Dương Uyển Dung thì anh có thể nói rõ cho em biết rằng, anh chưa bao giờ thích cô ta cả. Trước kia không có, sau này cũng không thể.
- Anh… Anh buông tôi ra!
Diệp Tiểu Tịch thật là muốn tức chết vì anh rồi. Anh còn dám phủ nhận chuyện này sao?
- Anh không buông.
Anh gằn giọng.
- Chờ khi nào làm rõ hiểu lầm thì anh sẽ buông em ra.
Diệp Tiểu Tịch vừa bực lại vừa bất đắc dĩ. Cô hít sâu một hơi, cười lạnh nói:
- Đã không thích rồi thì trước kia anh còn theo đuổi cô ta làm gì?
- Em nói thời còn đi học à?
Long Mộ Thần hỏi.
- Quả nhiên anh từng theo đuổi cô ta!
Diệp Tiểu Tịch nổi giận.
- Không có.
Long Mộ Thần lắc đầu, nói thản nhiên.
- Lúc đó là Dương Uyển Dung tỏ tình với anh nhưng bị anh từ chối. Nhưng hình như có người khác nhìn thấy chuyện này nên sau đó đồn là anh đang theo đuổi Dương Uyển Dung. Khi đó Dương Uyển Dung vẫn chỉ là một thiếu nữ, anh sợ nếu giải thích thì sẽ khiến cô ta mất mặt, cho nên cứ mặc kệ người khác hiểu lầm.
Diệp Tiểu Tịch ngây người.
Chân tướng là vậy sao?
Cô không biết có nên tin Long Mộ Thần hay không. Nhưng theo tính cách của anh thì đúng là có thể làm như vậy thật.
- Đó chỉ là lời nói từ một phía của anh mà thôi…
Cô bực bội.
- Hơn nữa hai nhà các anh còn từng dự định đính hôn!
- Ai nói với em chuyện vớ vẩn này vậy!
Long Mộ Thần rất là bất đắc dĩ. Chẳng trách cô nhóc lại không chịu tin anh.
- Nhà họ Dương đúng là có ý muốn gả con gái cho anh, nhưng bất kể là bố mẹ anh hay là anh thì đều chưa từng đồng ý. Không tin em có thể hỏi má Trương xem.
Diệp Tiểu Tịch ngơ ngác.
Tại sao lời nói của Long Mộ Thần lại trái ngược hoàn toàn với những gì mà cô nghe được vậy?
Cô cắn môi.
- Nhưng rõ ràng là vì Dương Uyển Dung muốn ra nước ngoài nên anh mới nản lòng, quyết định tổ chức chọn người mang thai hộ. Cô ta thay đổi ý định, anh lại ngừng cuộc tuyển chọn mang thai hộ ngay lập tức!
Long Mộ Thần bất đắc dĩ gõ đầu cô một phát.
- Cô ngốc. Em tưởng rằng chỉ cần hôm nay anh quyết định thì ngày mai có thể tổ chức mang thai hộ ngay hay sao? Nửa năm trước, anh đã suy xét tới chuyện tổ chức cuộc tuyển chọn mang thai hộ đó rồi. Khi đó Dương Uyển Dung còn chưa dự định ra nước ngoài đâu.
Diệp Tiểu Tịch xoa đầu. Cô nhìn Long Mộ Thần ngờ vực. Hình như là đúng thế thì phải.
- Còn nữa.
Ánh mắt Long Mộ Thần trở nên sâu thẳm hơn trước.
- Chẳng lẽ em không biết lý do tại sao anh lại ngừng cuộc tuyển chọn mang thai hộ lại hay sao?
Trái tim của Diệp Tiểu Tịch khẽ rung lên.
Long Mộ Thần đã nói với tất cả mọi người rằng, anh ngừng cuộc tuyển chọn mang thai hộ là vì gặp được cô.
Diệp Tiểu Tịch chỉ thấy đầu óc càng rối bời. Cô mờ mịt hỏi.
- Vậy thì tại sao anh lại thu xếp cho cô ta vào công ty làm việc? Chẳng lẽ không phải là vì làm cho cô ta ghen hay sao?
- Cô nhóc này, em nghĩ gì trong đầu vậy hả?
Long Mộ Thần nhíu mày.
- Bố mẹ cô ta là giám đốc trong công ty, đương nhiên muốn an bài con gái mình vào công ty rồi. Lúc trước nhà họ Dương coi như từng giúp nhà họ Long, anh không thể làm mất mặt họ được.
- Nhưng mà…
Vẻ mặt Diệp Tiểu Tịch trở nên buồn bã.
- Còn nhưng gì nữa?
Long Mộ Thần nhìn cô thật sâu, chờ câu nói tiếp theo của cô.
- Nhưng các anh…
Diệp Tiểu Tịch hít sâu một hơi, siết chặt tay, nói nhỏ:
- Đã lên giường rồi.
Long Mộ Thần nhíu mày.
- Dương Uyển Dung nói với em thế à?
- Anh chịu đụng vào cô ta thì đã chứng minh rằng trong lòng anh thật ra có cô ta đúng không?
Diệp Tiểu Tịch cười buồn bã.
- Chẳng lẽ anh định nói với tôi rằng, anh không yêu cô ta, đụng vào cô ta là vì nhu cầu sinh lý… Hoặc là vì muốn thỏa mãn nguyện vọng của cô ta sao?