Long Mộ Thần bình tĩnh tới trước mặt Dương Uyển Dung, đoạn nhỏ giọng nói.
Song anh lại không vạch trần người nọ là ai.
Dương Uyển Dung tái hết cả mặt, ngay cả mấy chuyện này mà Long Mộ Thần cũng biết nữa ư?
Dương Uyển Dung cảm thấy kế hoạch của mình không chê vào đâu được, đủ khiến Long Mộ Thần thân bại danh liệt. Nào ngờ mưu mô của cô ta lại chẳng khác nào một trò hề trong mắt anh.
- Có điều hình như cô và người nọ đã quên.
Long Mộ Thần nói tiếp:
- Người có quyền thật sự trong nhà họ An lại chính là An lão gia kia.
Dương Uyển Dung lảo đảo một cái. Toàn bộ mọi ưu thế trong tay cô ta đều bị Long Mộ Thần hóa giải sạch sẽ, bây giờ có thể nói cô ta thua cả ván bài.
- Ông Dương.
Long Mộ Thần nhìn về phía Dương Quốc Mậu.
- Chắc ông cũng hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi chứ. Xét trên mặt tình cảm giữa hai nhà, chỉ cần mấy người chủ động nói rõ hết mọi chuyện thì tôi sẽ không truy cứu nữa. Bằng không mấy người cứ chờ thư mời của luật sư đi.
Đoạn Long Mộ Thần nói với Diệp Tiểu Tịch:
- Đi thôi, chắc cũng hết chuyện của bọn mình rồi.
- Ừm.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu.
Trò hề tự biên tự diễn này của Dương Uyển Dung xem như đã kết thúc, cô ta không còn thứ gì để uy hiếp bọn họ nữa. Mặc dù việc Long Mộ Thần không truy cứu khiến cô hơi bất ngờ, nhưng thật ra cô cũng chẳng quan tâm lắm. Dựa vào số chứng cứ trong tay Long Mộ Thần, Dương Uyển Dung cũng chẳng làm được trò trống gì cả.
Dương Quốc Mậu vẫn muốn nói gì đấy nhưng lại không thể thốt nên lời.
Trong lòng Dương Uyển Dung vô cùng tuyệt vọng. Cô ta biết rõ Long Mộ Thần đã dồn cô vào ngõ cụt.
Lúc hai người họ mở cửa bước ra khỏi phòng bệnh thì một loạt ánh đèn nhấp nháy, khiến Diệp Tiểu Tịch không mở mắt được. Long Mộ Thần bèn giơ tay che mắt cho cô.
Đám phóng viên tranh nhau hỏi đủ kiểu. Rõ ràng bọn họ đã nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại trong phòng.
Long Mộ Thần nhấc tay lên, bọn họ lập tức im lặng.
- Tôi nghĩ hiện giờ chắc mọi người cũng có nhiều vấn đề muốn hỏi cả nhà ông Dương lắm.
Long Mộ Thần tỏ vẻ nghiêm trọng nói:
- Trong chuyện này, cả tôi lẫn Tiểu Tịch đều bị tổn thương rất nhiều. Hy vọng mọi người có thể chừa chút không gian riêng tư, đừng quấy rầy chúng tôi nữa.
Nhóm phóng viên lập tức tỏ vẻ hiểu rõ. Mấy hôm nay hai người họ bị Dương Uyển Dung vu oan, còn bị người khác mắng té tát. Bây giờ bọn họ còn đuổi theo phỏng vấn thì đúng là không hay cho lắm.
Huống chi Long Mộ Thần đã tỏ vẻ từ chối rồi, bọn họ cũng không muốn đắc tội với anh.
Sau đó đám phóng viên nhường đường, để Long Mộ Thần dẫn Diệp Tiểu Tịch rời khỏi đây.
Bỗng nhiên trong phòng phát ra một trận ầm ĩ. Diệp Tiểu Tịch ngạc nhiên muốn quay đầu lại nhìn thì Long Mộ Thần đã quàng qua vai cô, rồi nói với vẻ thản nhiên:
- Đừng quan tâm đến bọn họ, chuyện còn lại không liên quan tới chúng ta.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu, hai người cùng nhau rời khỏi đó.
Còn đám phóng viên kia thì vội vàng chạy vào trong phòng bệnh.
Tuy không thể phỏng vấn Long Mộ Thần, nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua việc phỏng vấn Dương Uyển Dung dược, thậm chí họ còn nghĩ ra một loạt các vấn đề sắc bén.
Nhưng lúc bọn họ vừa bước vào phòng bệnh thì trông thấy Ngô Đông đang nắm áo Dương Uyển Dung, tát liên tục vào mặt cô ta:
- Con điếm này! Mày đã có con với ông đây, đấy là vinh hạnh của mày! Thế mà mày lại dám phá thai à? Để ông đây dạy cho mày một trận!
Dương Uyển Dung liều mạng muốn chống cự lại, nhưng với sức lực hiện giờ của cô ta sao đấu lại Ngô Đông kia chứ.
Lưu Mộng Lan vội nhào tới, đánh vào lưng Ngô Đông.
- Mày thả Uyển Dung ra, thả con bé ra ngay!
Ngô Đông lộ vẻ mất kiên nhẫn đẩy Lưu Mộng Lan ra khiến bà ta đập đầu cạnh bàn, ngất xỉu ngay lập tức.
Dương Quốc Mậu cũng sốt ruột, ông ta nhào tới cắn vào tay Ngô Đông.
Ngô Đông tức giận thả Dương Uyển Dung ra, đoạn đạp mạnh vào người Dương Quốc Mậu.
Lúc này đám phóng viên đều trợn mắt há hốc mồm trước cảnh này. Song bọn họ lại cảm thấy Ngô Đông không sai chút nào. Vừa nãy mọi người đều nghe thấy hết mọi chuyện rồi, cho nên bọn họ cảm thấy đáng đời nhà họ Dương, đây nên gọi là báo ứng.
Cả nhà họ Dương gặp phải Ngô Đông, xem như kẻ ác trừng trị kẻ ác thôi.
- Mấy người kéo hắn ra nhanh! Bộ không thấy sắp chết người rồi à!
Dương Uyển Dung ôm má, quát đám phóng viên với vẻ tức giận.
Mọi người nhìn Dương Uyển Dung với ánh mắt khinh thường. Tới nước này rồi mà cô ta còn vênh váo với bọn họ.
- Anh Ngô mau dừng lại đi, bọn tôi đều nhìn thấy hết đấy.
Có phóng viên nửa giả nửa thật khuyên nhủ, nhưng chẳng có ai bước lên ngăn cản cả.
Sau khi Ngô Đông đánh mệt rồi, gã chửi Dương Quốc Mậu một tiếng rồi lách qua đám người rời khỏi đây.
Nhóm phóng viên cũng không ngăn cản gã, mục tiêu của bọn họ chính là Dương Uyển Dung kia.
- Cô Dương à, xin hỏi làm sao cô nghĩ ra được kế hoạch độc ác như thế vậy?
- Có phải cô đã âm mưu với người nọ, cố ý muốn dùng đứa bé hòng chiếm đoạt tài sản nhà họ Long hay không?
Một loạt các vấn đề khiến Dương Uyển Dung tức tới phát điên. Cô ta ôm đầu hét lên một tiếng.
Sau khi Diệp Tiểu Tịch ngồi trên xe, cô không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Tiểu Tịch biết có Long Mộ Thần ở đấy thì không cần quá lo lắng, anh đều có thể giải quyết hết. Nhưng cô thật không ngờ chuyện này lại giải quyết dễ dàng đến vậy.
Đột nhiên cô nhìn Long Mộ Thần, đoạn lo lắng hỏi han:
- Liệu đám phóng viên kia có viết bậy bạ gì không anh?
- Yên tâm đi, bọn họ không làm thế đâu.
Long Mộ Thần thản nhiên nói.
- Có mấy người lén bỏ máy nghe lén vào trong phòng bệnh, cho nên bọn họ đã nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện của chúng ta rồi.
Diệp Tiểu Tịch ngạc nhiên hỏi:
- Sao anh biết?
- Anh nhìn thấy.
Long Mộ Thần mỉm cười.
Diệp Tiểu Tịch hoảng hốt, không ngờ Long Mộ Thần lại quan sát cẩn thận như vậy. Chợt cô nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ kinh ngạc:
- Đây không phải là đường về nhà mà.
- Ừm, anh muốn dẫn em tới một nơi.
Ánh mắt Long Mộ Thần trở nên sâu thẳm.
Diệp Tiểu Tịch do dự một lát rồi im lặng.
Sau khi xe chạy tới một căn biệt thự trên sườn dốc ở ngoại ô, hai người mới xuống xe.
Lúc trước Long Mộ Thần đã dẫn cô tới đây. Anh từng nói ba anh từng trồng một vườn hoa hồng cho mẹ mình nữa… À không, là bố mẹ cô.
- Anh dẫn em tới đây…
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh với ánh mắt phức tạp.
- Tiểu Tịch à, anh hy vọng em có thể hiểu thêm về bọn họ.
Ánh mắt anh tối đi.
- Trước khi em ra đời, bọn đã chuẩn bị căn nhà này, đặng làm phòng tân hôn cho em khi em trưởng thành.
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy mắt mình hơi ươn ướt. Dù cô chưa từng nhìn thấy bố mẹ ruột, nhưng cô vẫn cảm nhận được tình yêu thương sâu đậm mà bọn họ dành cho cô.
Năm đó khi cô mất tích, không biết bọn họ đã sống khổ sở biết dường nào?
Một cơn gió lạnh thổi qua, Long Mộ Thần nắm lấy tay cô rồi dịu dàng nói:
- Chúng ta vào thôi em.
Lúc hai người họ bước vào phòng khác, Hàn Tư Viễn đã đặt một bộ hồ sơ lên bàn, đoạn gật đầu với họ rồi đi ra ngoài.
Long Mộ Thần đưa bộ hồ sơ cho Diệp Tiểu Tịch. Cô cầm lấy với vẻ ngỡ ngàng. Khi cô nhìn thấy hàng chữ to to trên bìa, mí mắt không nhịn được mà giật nhẹ vài cái.
Đây là giấy tờ chuyển nhượng tài sản mà.