Nếu không thì cả đời này cô sẽ không thể sống yên.
Diệp Tiểu Tịch vẫn trốn trong phòng, thậm chí giờ cơm tối cũng không đi ra.
Buổi tối Diệp Hải Phong và Hà Nhu trở về, cho rằng cô còn đang dỗi nên không nói lời nào, ngược lại bảo Diệp Nhược Cẩn đưa bữa tối lên phòng cho cô.
Diệp Tiểu Tịch hơi đâu mà ăn bữa tối nữa, bèn nhờ Diệp Nhược Cẩn bưng bữa tối đi. Cô đoán rằng có lẽ bố mẹ đã về phòng nên vội cầm di động lên, nhét tai nghe vào trong tai.
Giọng nói của Diệp Hải Phong truyền tới. Ông nói đầy bất đắc dĩ:
- Nhược Cẩn nói con bé Tiểu Tịch này không chịu ăn cơm tối. Xem ra lần này con bé tức giận thật rồi.
- Kệ nó, chờ nó đói bụng thì tự ra ăn thôi.
Hà Nhu nhíu mày.
- Em nuôi nó lớn lên, rất hiểu rõ tính tình của nó. Con bé sẽ không làm cho mình chịu thiệt đâu.
Diệp Tiểu Tịch khóc ròng. Hà Nhu thật sự là rất hiểu cô. Đúng là cô định chờ cho họ đều ngủ hết rồi lại xuống nhà bếp kiếm ăn.
- Nhưng mình cứ cố chấp với con bé thế cũng không ổn.
Diệp Hải Phong nhíu mày.
- Lần này Tiểu Tịch là nghiêm túc. Sợ rằng con bé cũng có tình cảm thật với Long Mộ Thần.
- Tình cảm thật cái gì chứ? Em thấy con bé bị phim thần tượng với tình yêu đầu độc thì có!
Hà Nhu bất mãn nói:
- Cho dù bây giờ Long Mộ Thần thật lòng với cô bé, nhưng sau này thì sao? Chờ đến khi nó đứng trên cao thì sẽ có càng nhiều đả kích ngấm ngầm hoặc là công khai nhằm vào nó. Tiểu Tịch đơn thuần như vậy, sao có thể đối phó với những chuyện đó được chứ?
- Chúng ta lại không thể giúp đỡ được nó, chẳng lẽ mặc kệ cho nó bị người khác bắt nạt hay sao? Em thà rằng để nó gả cho một người môn đăng hộ đối, bình an một đời, còn hơn là để sau này nó phải đối mặt với cục diện đó. Cho dù nó bị nhà chồng bắt nạt thì mình cũng có thể bảo vệ nó được!
Trong lòng Diệp Tiểu Tịch ấm sực lên. Thì ra đây là lý do mà bố mẹ nhất quyết không chịu cho cô yêu đương với Long Mộ Thần sao? Họ không đồng ý chỉ vì yêu cô, lo lắng cho cô mà thôi.
Nhưng cô lại chỉ lo giận dỗi với họ, chưa bao giờ nghĩ tới nói chuyện rõ ràng với họ. Trong lòng Diệp Tiểu Tịch không khỏi tự trách.
- Con cái lớn, có ý tưởng của riêng mình, sau này lại nói rõ cho nó biết thôi.
Diệp Hải Phong thở dài.
- Nhưng không biết lần này chúng ta có thể thuận lợi tìm được bố mẹ ruột của Tiểu Tịch hay không đây.
Diệp Tiểu Tịch lập tức ngây người. Trong lòng cô không khỏi bối rối. Họ tìm bố mẹ ruột của cô làm gì?
- Hải Phong, thật ra em vẫn rất mâu thuẫn.
Hà Nhu không khỏi thất lạc.
- Em vừa muốn tìm thấy họ, vừa không muốn tìm thấy họ. Anh còn nhớ rõ lúc chúng mình nhặt được Tiểu Tịch không?
- Đương nhiên là nhớ rồi.
Diệp Hải Phong thở dài, thương cảm.
- Khi đó con bé nhỏ xíu như vậy, cả người xanh mét, nằm trong bệnh viện cả tháng mới vượt khỏi thời kỳ nguy hiểm. Nếu mình tới trễ một chút nữa thì không chừng không cứu được nó nữa.
- Con bé còn nhỏ mà lại chịu nhiểu đau khổ như vậy. Nhìn con bé giãy dụa bên bờ vực tử vong, khi đó em đã thề là nhất định phải cưng chiều nó, không cho nó phải chịu ốm đau cùng với cực khổ nữa.
Ánh mắt Hà Nhu đỏ bừng nói.
- Nhưng anh nói nếu con bé bị bố mẹ vứt bỏ thì phải làm sao đây? Tại sao họ lại có thể nhẫn tâm như vậy được chứ?
- Nếu Tiểu Tịch thật sự bị vứt bỏ thì chúng ta càng nên cho cặp cha mẹ nhẫn tâm kia nhìn xem, bây giờ cuộc sống của Tiểu Tịch rất tốt, con bé rất khỏe mạnh, hơn nữa rất thông minh!
Diệp Hải Phong đi đến bên cạnh bà, vỗ vai bà:
- Tiểu Nhu, lúc trước chúng ta quyết định cho Tiểu Tịch đi học ở thủ đô, chẳng phải vì mong con bé gặp lại được bố mẹ mình, cho dù họ là người thế nào đi chăng nữa ư?
- Họ là người tốt cũng được, là người xấu cũng thế. Chúng ta không phải vì họ, mà là vì Tiểu Tịch. Tiểu Tịch có quyền biết rốt cuộc nó đến từ đâu, bố mẹ ruột của nó là ai. Thậm chí nếu Tiểu Tịch muốn trở lại bên cạnh bố mẹ ruột của nó thì chúng ta cũng nên ủng hộ nó. Chính vì nguyên nhân này nên chúng ta mới tìm kiếm bố mẹ ruột giúp nó mà.
- Em biết, nhưng em không nỡ.
Hà Nhu không nhịn được khóc nấc lên.
- Chúng ta nuôi Tiểu Tịch bao năm qua, em chẳng nỡ để nó tủi thân một tí nào. Lỡ như nó trở về bên cạnh bố mẹ ruột, họ đối xử với nó không tốt thì sao?
- Vậy thì đương nhiên chúng ta không nhịn họ rồi.
Diệp Hải Phong nói một cách đầy chính đáng:
- Cho dù họ nhận Tiểu Tịch về thì con bé vẫn là con gái nhà mình! Bất kể là vì nguyên nhân gì thì họ đều mắc nợ Tiểu Tịch, Tiểu Tịch không nợ họ cái gì cả. Nếu họ dám đối xử với Tiểu Tịch không tốt thì chúng ta đưa Tiểu Tịch về ngay lập tức, cắt đứt quan hệ với họ luôn!
- Anh nói đúng.
Hà Nhu ngừng khóc.
- Cho dù Tiểu Tịch được nhận về thì con bé vẫn là con gái mình.
Diệp Tiểu Tịch lấy tai nghe ra, lúc này cô đã khóc không thành tiếng.
Thì ra bố mẹ thay đổi ý định ở lại thủ đô hoàn toàn là vì cô.
Họ nghĩ mọi thứ cho cô, tìm bố mẹ ruột giúp cô, thậm chí còn lo lắng cô sẽ bị bắt nạt. Nhưng họ lại không suy xét cho chính họ chút nào cả. Còn cô, cô lại đối xử với họ như thế nào? Cô đang giận dỗi với họ, làm tổn thương tình cảm của họ như thế này đây.
Họ đã cứu sống cô một lần, nuôi cô hai mươi năm, nhưng lại chưa từng suy xét tới chuyện báo đáp chút nào. Thậm chí dù cô có muốn nhận bố mẹ ruột của mình thì họ cũng đều ủng hộ.
Họ yêu thương cô chẳng hề vụ lợi. Sao cô có thể cuốn nhà họ Diệp vào trong nguy hiểm được chứ?
Cô không thể làm vậy được.
Nước mắt Diệp Tiểu Tịch rơi xuống liên tục, cô khổ sở lấy di động ra, gọi cho Long Mộ Thần.
- Tiểu Tịch, sao vậy?
Giọng nói dịu dàng của Long Mộ Thần truyền tới từ trong di động, Diệp Tiểu Tịch chỉ cảm lòng đau không thở nổi, như thể có một tảng đá lớn đang đè trên ngực cô vậy.
Cô bịt miệng mình thật chặt, sợ mình khóc ra tiếng.
- Tiểu Tịch, đừng sợ, có chuyện gì cứ nói từ từ.
Trong lòng Long Mộ Thần không khỏi cảm thấy bất an, anh dịu dàng khuyên cô.
Diệp Tiểu Tịch hít sâu một hơi, giọng nói run rẩy.
- Long Mộ Thần, em cảm thấy anh nói rất đúng.
- Gì cơ?
Anh khó hiểu.
- Người thân không phải là những người bị trói lại với nhau bằng quan hệ huyết thống.
Từng giọt nước mắt lăn dài, Diệp Tiểu Tịch nghẹn ngào nói:
- Bố mẹ em, họ thật sự rất yêu em.
Sau khi biết thân thế của mình, cô vẫn không biết phải đối mặt với người nhà họ Diệp thế nào.
Nhưng người nhà họ Diệp lại đột nhiên đến đây, kiên quyết muốn chia rẽ cô và Long Mộ Thần. Khi đó cô thật sự rất tức giận, nhưng cô cũng phát hiện, cho dù cô đã biết mình không phải là con ruột của nhà họ Diệp, nhưng điều đó không ảnh hưởng tới tình cảm giữa cô và họ. Họ vẫn là người thân thiết nhất của cô.
Long Mộ Thần không khỏi bất an. Anh luôn cảm thấy Diệp Tiểu Tịch sẽ nói ra những lời mà anh không muốn nghe thấy. Anh nói khẽ.
- Tiểu Tịch, anh cũng rất yêu em.
Diệp Tiểu Tịch chỉ cảm thấy trái tim đau đớn như bị xé ra muôn mảnh. Cô chưa từng nghĩ rằng có ngày cô lại phải chọn lựa giữa Long Mộ Thần và bố mẹ mình.
Cô cố nhịn nước mắt, run giọng hỏi:
- Long Mộ Thần, em muốn làm Diệp Tiểu Tịch cả đời, được không anh?