Long Mộ Thần mỉm cười nói.
- Anh...
Diệp Tiểu Tịch bị anh trêu chọc nói không nên lời.
- Được rồi, anh phải đi họp đây.
Giọng Long Mộ Thần vô cùng dịu dàng.
- Tiểu Tịch, em cứ sử dụng mấy thứ trong phòng thoải mái.
- Ừm.
Khi cô bước vào phòng nghỉ, trong lòng không khỏi cảm khái.
Long Mộ Thần biết hưởng thụ thật đấy, phòng nghỉ của anh ấy không những đầy đủ hơn mà còn thoải mái hơn phòng nghỉ nhân viên. Trong phòng còn có cả phòng tắm nữa.
Diệp Tiểu Tịch bước vào phòng tắm, cô lấy quần áo bỏ vào máy giặt.
Sau đó Diệp Tiểu Tịch cảm thấy hơi khát nước, cô liền trở lại phòng nghỉ rồi mở tủ lạnh ra. Trong tủ có khá nhiều thức uống, cô nhìn thấy có một cái chai màu hồng rất đẹp bèn lấy ra, rồi vặn nắp uống thử một ngụm.
Chai nước kia có vị chua chua ngọt ngọt, lại thoang thoảng hương trái cây, vô cùng ngon miệng. Diệp Tiểu Tịch không nhịn được uống hết nửa chai.
Chợt Diệp Tiểu Tịch ngây ra.
Hình như cô phải tới bộ phận nhân sự để làm thủ tục thì phải?
Không ngờ cô lại quên mất chuyện quan trọng thế này!
Diệp Tiểu Tịch vội cất chai nước vào trong tủ lạnh, rồi mở cửa phòng. Cô đang muốn đi ra, chợt biến sắc, đoạn lập tức trở về phòng nghỉ rồi nhanh chóng đóng cửa lại!
Trời ạ!
Lúc cô vào văn phòng lại quên khóa cửa lại.
Khi nãy cô vừa nhìn thấy có người đẩy cửa vào.
Diệp Tiểu Tịch không muốn bị người khác trong Long thị bắt gặp chút nào. Dù sao hiện giờ cô đang ở trong phòng nghỉ của Long Mộ Thần, đến lúc đó có giải thích thế nào cũng không xong.
Nhưng mà dường như đối phương đã phát hiện ra cô. Diệp Tiểu Tịch nghe thấy tiếng giày cao gót từ xa lại gần, cuối cùng dừng trước cửa phòng nghỉ.
Làm sao giờ?
Diệp Tiểu Tịch vừa sốt ruột lại lo lắng. Nếu như lát nữa người ngoài cửa hỏi, rốt cuộc cô nên trả lời hay không đây?
- Anh Mộ Thần.
Dương Uyển Dung nói với vẻ đau thương:
- Anh nhất định phải trốn em như thế sao?
Diệp Tiểu Tịch nhướng mày ngạc nhiên.
Không phải chứ? Người ngoài cửa lại là Dương Uyển Dung à? Xem ra Dương Uyển Dung tưởng cô là Long Mộ Thần rồi.
Bỏ đi, cô vẫn cứ tránh sau cửa, chờ quần áo giặt xong thôi.
Cô không muốn mới ngày đầu tới Long thị đã gây xích mích với Dương Uyển Dung.
Dương Uyển Dung đứng ngoài cửa nói tiếp:
- Anh Mộ Thần, anh còn nhớ không? Vào năm cấp ba, có một nam sinh cứ bám lấy em, còn bám đuôi em cả ngày nữa. Sau này anh biết được đã đánh anh ta một trận, anh ta mới không dám tìm em nữa.
- Còn có lần đó, chúng ta đang chơi trong quán bar. Một tên hư hỏng muốn sàm sỡ em, anh đã đánh nhau với bọn họ vì em. Nhưng bọn họ đông người lại có dao, tuy cuối cùng anh đánh thắng nhưng cũng nằm viện hơn cả tuần.
Diệp Tiểu Tịch đứng sau cửa, hí hửng nghe Dương Uyển Dung nói.
Rõ ràng đây chính là quá khứ của Long Mộ Thần, đáng ra cô thấy hơi ghen tị, nhưng giờ cô chỉ cảm thấy lâng lâng cả người chứ chẳng giận dữ gì cả.
- Anh Mộ Thần, khi ấy em đã thề trong lòng vì anh mà vào sinh ra tử. Cả đời này em chỉ chọn anh thôi.
Dương Uyển Dung nức nở nói tiếp:
- Thật ra lúc đó anh cũng thích em đúng không? Rõ ràng chúng ta đang tốt đẹp như thế, sao lại đi đến bước này hả anh?
Diệp Tiểu Tịch tựa lưng vào cửa, cô đang nghĩ có nên trả lời Dương Uyển Dung hay không. Hay là cứ mở cửa gặp cô ta cho rồi.
- Em đã yêu anh nhiều năm như thế. Trái tim em, thân thể của em đều chỉ thuộc về anh mà thôi. Anh Mộ Thần, em sẽ không tham lam, em sẽ không mơ ước có được anh nữa đâu. Chỉ cần anh để em ở bên cạnh anh, dù không có danh phận em cũng không để ý!
Dương Uyển Dung nói một cách xúc động.
Rõ ràng cô ta nói chân thành như vậy, nhưng chẳng hiểu sao Diệp Tiểu Tịch lại thấy buồn cười.
Bỗng nhiên cô rất muốn biết. Nếu như Dương Uyển Dung biết, người mà cô ta tỏ tình không phải là Long Mộ Thần mà là cô thì vẻ mặt của cô ta sẽ ra sao đây?
- Anh Mộ Thần, vì sao anh không trả lời em? Anh sợ nhìn thấy em rồi sẽ cảm động à?
Dương Uyển Dung vừa nói vừa rơi nước mắt lã chã:
- Cho dù anh muốn từ chối em thì anh cũng bước ra ngoài, nghe em nói đi chứ. Nếu anh không ra, em ở đứng ngoài cửa chờ anh. Anh Mộ Thần, em là người của anh.
Sau đó, ngoài cửa trở nên im ắng.
Diệp Tiểu Tịch chờ sau cửa có phần khó chịu. Lẽ nào Dương Uyển Dung cứ đứng chờ ngoài cửa thế à?
Chợt cô nhìn thấy trên cửa có mắt mèo, bèn vui vẻ nhìn vào.
Đúng là Dương Uyển Dung đang đứng đấy, nhưng mà cô ta đang cởi đồ ra.
Diệp Tiểu Tịch sợ tới mức lảo đảo. Cô vội vịn lấy cửa làm phát ra một tiếng động rất trầm.
Ngoài cửa, Dương Uyển Dung đã cởi sạch đồ, cô ta cười một cách quyến rũ:
- Anh Mộ Thần, em biết anh đang nhìn em, anh mở cửa ra đi...
Lúc này cửa văn phòng bị đẩy vào, Dương Uyển Dung nghe thấy tiếng động bèn ngạc nhiên quay đầu lại. Cô ta lại trông thấy Long Mộ Thần và Hàn Tư Viễn đang bước vào phòng.
Sáu cặp mắt nhìn nhau, Dương Uyển Dung nhìn Long Mộ Thần với vẻ khó tin, cô ta kinh ngạc tới nỗi không thốt nên lời.
- Sao cô lại ở đây hả?
Long Mộ Thần nhíu mày tỏ vẻ không vui.
Dương Uyển Dung hét lớn một tiếng, đoạn tái cả mặt nhặt quần áo dưới đất lên che người.
Rốt cuộc Hàn Tư Viễn cũng bình tĩnh lại, anh nhanh chóng nói:
- Chủ tịch, tôi mang hồ sơ đi trước.
Nói xong thì vội vã rời khỏi phòng chủ tịch.
- Cô đang làm gì thế hả?
Long Mộ Thần nhíu chặt mày.
- Anh Mộ Thần, anh mới trở về à. Vậy người trốn trong phòng nghỉ là ai?!
Cô ta nói với vẻ xấu hổ, tức giận.
- Ngại ghê, cô tỏ tình lộn người rồi.
Diệp Tiểu Tịch cười hì hì mở cửa ra rồi đứng dựa vào cửa.
Long Mộ Thần nhìn Diệp Tiểu Tịch không nhịn được hơi nhíu mày lại.
- Cô…cô…
Dương Uyển Dung vừa sợ vừa tức chỉ vào Diệp Tiểu Tịch. Cô ta giận run cả người lại không thốt nên lời!
Vừa nãy cô nói nhiều như thế lại bị Diệp Tiểu Tịch nghe thấy hết rồi?
Sao cô ta lại ở đây?!
Thế này chẳng phải là Diệp Tiểu Tịch đã nhìn thấy hết trò hề của cô ta à? Sao cô ta có thể chấp nhận được việc mình trở thành trò hề trước mặt tình địch kia chứ?
- Cô không lạnh hở?
Diệp Tiểu Tịch thấy cô ta vẫn không chịu mặc quần áo, bèn mỉm cười hỏi.
- Ai mượn cô lo!
Dương Uyển Dung tức giận quát.
- Nào có.
Diệp Tiểu Tịch cười tươi rói.
- Chẳng qua tôi thấy eo cô hơi thô, bình thường vận động nhiều chút đi. Cánh tay cô cũng hơi dư thịt…
- Cô…!
Dương Uyển Dung tức giận, cô không ngại để Long Mộ Thần nhìn thấy cơ thể mình, nhưng sao cô có thể chịu được bị Diệp Tiểu Tịch bới móc như thế?
Sau đó cô ta vội vàng mặc quần áo, rồi xấu hổ chạy ra khỏi phòng.
- Ha ha ha…
Diệp Tiểu Tịch vịn cửa, cười trông mất hình tượng cực kỳ.
Long Mộ Thần vẫn nhíu mày, anh đi tới cạnh Diệp Tiểu Tịch.
Diệp Tiểu Tịch lảo đảo một cái, anh giơ tay đỡ lấy cô.
- Sao hả? Anh không vui à?
Diệp Tiểu Tịch duỗi ngón tay ra, nâng cằm anh một cách mờ ám.