- Kẻ nào là Diệp Nhược Cẩn? Mau bước ra đây!
Người nhà họ Diệp nhìn nhau đầy ngạc nhiên, Diệp Hải Phong vội bước lên trước.
- Xin hỏi bà tìm Diệp Nhược Cẩn có chuyện gì?
- Ông là ai?
Người đàn bà kia hỏi.
Diệp Hải Phong đáp:
- Tôi là bố của nó.
Người đàn bà kia lập tức nổi giận rồi quát với đám người ở đằng sau:
- Đánh chết bọn họ cho tôi!
- Khoan đã!
Hà Nhu tỏ vẻ bực bội nói:
- Đây là đồn cảnh sát đấy! Mấy người tính làm gì?
- Đồn cảnh sát thì sao hả?!
Người nọ càng tức giận.
- Con ông đã đánh chết Nghĩa Bằng nhà tôi. Tôi không những muốn nó đền mạng mà còn muốn cả nhà ông phải chôn theo!
Diệp Hải Phong loạng choạng, Hà Nhu cũng tái cả mặt.
Diệp Nhược Cẩn đánh chết người ư? Sao lại thế được? Chẳng phải nói Kim Nghĩa Bằng chỉ bị thương nhẹ, đã được đưa tới bệnh viện rồi ư? Sao mới đó đã chết rồi?
Diệp Tiểu Tịch nắm chặt tay của Long Mộ Thần, cô nhìn anh với anh mắt hoảng loạn.
- Sao lại thế này? Kim Nghĩa Bằng đã chết rồi sao?
- Đừng sợ.
Long Mộ Thần nhỏ giọng an ủi cô:
- Bình thường Kim Nghĩa Bằng cũng hay đánh nhau, cơ thể gã không kém tới mức này đâu. Chắc chắn trong chuyện này có gì đó mờ ám rồi.
- Đánh đi!
Người đàn bà kia quát lên đầy giận dữ.
Đám vệ sĩ sau lưng bà ta cũng xông lên phía trước, tỏ vẻ hung hăng chuẩn bị ra tay với bọn họ.
Hà Nhu vội nhìn về phía Long Mộ Thần.
- Dắt Tiểu Tịch đi mau!
Diệp Tiểu Tịch lắc đầu ra hiệu với Long Mộ Thần, cô tuyệt đối sẽ không rời khỏi đây vào lúc này.
Long Mộ Thần hiểu ý cô, anh bình tĩnh bước lên phía trước.
- Bà Kim, bà bình tĩnh lại đã. Sao con bà lại đột ngột qua đời vậy?
- Ai mượn cậu chõ mõm vào hả?
Mẹ của Kim Nghĩa Bằng trừng anh đầy tức giận, đoạn thở hổn hển nói:
- Đánh bọn họ đi!
Ánh mắt Long Mộ Thần hiện lên tia lạnh lẽo, đoạn, anh quét mắt nhìn đám người kia một cách lạnh lùng.
Đám người tính ra tay nhất thời giật thót. Không biết tại sao trong lòng họ lại có phần sợ hãi, động tác cũng chậm lại.
Ngay sau đó, Hàn Tư Viễn dẫn vệ sĩ bước vào đồn.
Các vệ sĩ vây quanh nhóm Diệp Tiểu Tịch để bảo vệ họ. Hai bên giằng co một phen, trong lòng bà Kim giật nảy lên. Bà ta nhìn về phía Long Mộ Thần với vẻ khó tin rồi hỏi:
- Cậu... cậu chính là Long Mộ Thần ư?
Bà ta cũng chỉ gặp qua Long Mộ Thần có một lần tại một bữa tiệc nọ, bà ta không có tư cách nói chuyện với anh. Tuy chỉ liếc qua một cái nhưng anh trẻ tuổi lại tài cao, cho nên bà ta còn khắc sâu ấn tượng.
- Vinh hạnh quá, bà Kim vẫn còn nhớ tôi.
Long Mộ Thần thản nhiên nói:
- Có điều, bà Kim à, nguyên nhân cái chết của con bà vẫn chưa tra rõ. Nếu bây giờ bà làm vậy thì chỉ tổ khiến hung thủ thật sự nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thôi. Thế chẳng phải khiến cho người ngay thì oan mà kẻ gian đắc ý ư?
Vẻ mặt bà Kim có phần dao động, nhưng ngay sau đó bà ta nói với vẻ tức giận:
- Long Mộ Thần! Con tôi đã bị Diệp Nhược Cẩn đánh chết. Hắn ta chính là hung thủ thật sự. Tôi không biết sao cậu lại ở đây nhưng thù giết con thề không đội trời chung! Nếu như cậu muốn bảo vệ hắn thì nhà họ Kim tôi sẽ liều mạng với cậu!
Long Mộ Thần nhíu mày, hình như bà Kim đang che giấu chuyện gì đó. Vừa nãy anh thoáng thấy vẻ hoảng loạn trong mắt bà ta. Xem ra cái chết Kim Nghĩa Bằng không hề đơn giản, bà Kim lại không chịu tra rõ ràng, mà chỉ muốn hắt nước bẩn lên người Diệp Nhược Cẩn.
- Nếu đã đánh chết người thì đây chính là án hình sự, nên để phía cảnh sát điều tra chứ.
Long Mộ Thần thản nhiên nói, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cửa văn phòng gần đấy.
- Có phải cục trưởng Vương nên phái vài cảnh sát hình sự đi điều tra rõ ràng cái chết của người kia không?
Cục trưởng Vương đang núp trong văn phòng nghe vậy thì giật thót, ông ta đã nghe thấy hết mọi chuyện.
Nhà họ Kim có tiền lại có quyền, bên đó đã nói trước một tiếng để ông ta làm lơ vụ này. Nhưng không ngờ Long Mộ Thần lại bất thình lình xuất hiện ở đây, hơn nữa còn ở phe đối lập với nhà họ Kim.
Cục trưởng Vương không dám đắc tội với Long Mộ Thần, nhưng nhà họ Kim chết con chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua vụ này. Bây giờ Long Mộ Thần đã điểm danh ông ta rồi, ông ta có muốn trốn cũng không được.
Cục trưởng Vương mở cửa ra, đoạn tỏ vẻ giật mình nhìn bọn họ.
- Chỗ này là đồn cảnh sát đấy, mấy người tính làm gì thế hả? Không được phép làm loạn ở đây!
Hai bên vẫn tiếp tục giằng co với nhau, Long Mộ Thần bình tĩnh nhìn bà rồi nói với vẻ hờ hững:
- Bà Kim à, tôi đề nghị bà nên ngẫm kỹ lại xem. Bình thường thân thể Kim Nghĩa Bằng cũng được lắm, sao có đột ngột chết đi được kia chứ? Dưới tình huống này thì ai là người có lợi nhất? Mà kẻ nào muốn anh ta chết nhất?
Bà Kim lập tức tái cả mặt, tranh đấu trong nhà họ Kim rất dữ dội. Chẳng lẽ có người đã thừa dịp này mượn đao giết người ư? Hơn nữa bây giờ bà ta lại kéo người tới đây, liệu bên nhà họ Kim có xảy ra chuyện gì không?
Không được, bà ta phải nhanh chóng trở về.
- Cục trưởng Vương, ông hãy điều tra rõ ràng chuyện này!
Bà Kim trừng Diệp Hải Phong đầy hung ác.
- Nếu như tra ra con tôi bị Diệp Nhược Cẩn đánh chết thật thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn đâu!
Nói xong, bà ta vội vàng rời khỏi đây.
- Cứ thế mà đi à?
Diệp Tiểu Tịch tới cạnh Long Mộ Thần, cô hỏi với vẻ bất ngờ.
- Tranh đấu trong nhà họ Kim còn ghê hơn nhà họ An nữa.
Long Mộ Thần thản nhiên nói tiếp:
- Bà ta sợ nếu không về thì tài sản của Kim Nghĩa Bằng sẽ bị người khác cướp đi mất.
- Không ngờ trong lòng bà ta tiền bạc còn quan trọng hơn cả con trai..
Diệp Tiểu Tịch không nhịn được nhíu mày, có điều giờ cô không rảnh nghĩ tới mấy thứ này.
- Long Mộ Thần, giờ sao đây?
Kim Nghĩa Bằng đã chết, giờ xem như lớn chuyện rồi, mà Diệp Nhược Cẩn lại ra tay đánh gã. E rằng anh khó mà ra ngoài được.
Diệp Hải Phong và Hà Nhu cũng rất lo lắng. Hai người họ biết rõ chuyện này nghiêm trọng tới mức nào, nhưng mà bảo bọn họ nhờ Long Mộ Thần thì hơi mất mặt, hơn nữa họ cũng không muốn nợ Long Mộ Thần gì cả.
Nhưng mà chuyện này liên quan tới tính mạng của Diệp Nhược Cẩn. Nếu như nhà họ Kim làm lớn chuyện thì bọn họ không thể cứu được Diệp Nhược Cẩn.
- Tiểu Tịch, em đừng lo lắng quá. Chúng ta cứ tra rõ chuyện này trước đã.
Long Mộ Thần vỗ vai cô, đoạn xoay người lại nói với cục trưởng Vương:
- Cục trưởng Vương, mong ông để cho bọn tôi gặp Diệp Nhược Cẩn một lúc.
- Chuyện này...
Cục trưởng Vương có phần khó xử.
- Ông yên tâm, tôi chỉ hỏi tình hình lúc đó mà thôi.
Long Mộ Thần nói với vẻ hờ hững:
- Ông có thể sắp xếp người nghe cùng.
- Được, vậy tôi đi lo chuyện này.
Cục trưởng Vương đồng ý.
Long Mộ Thần quay đầu lại thì trông thấy hai người Diệp Hải Phong đang nhìn mình với ánh mắt mong chờ. Diệp Hải Phong nói với vẻ khó xử:
- Long Mộ Thần, cậu có thể cho chúng tôi đi gặp Diệp Nhược Cẩn với được không?
- Bác Diệp cứ gọi cháu là Mộ Thần được rồi.
Long Mộ Thần nói một cách lịch sự:
- Hai người đi theo cháu.
Hai người Diệp Hải Phong nhìn nhau, ấn tượng đối với Long Mộ Thần cũng tốt hơn vài phần.
Không chỉ vì anh chịu giúp Diệp Nhược Cẩn mà còn vì anh không thừa dịp làm khó, ra yêu cầu với bọn họ.