Mục lục
365 cách cưng chiều vợ yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Xin lỗi đàn anh, tôi không thể thông cảm được đâu.

Diệp Tiểu Tịch tỉnh táo lại, ngắt lời anh một cách bình tĩnh.

Nhìn bộ dạng buồn bã của Lăng Dật Phong, Diệp Tiểu Tịch hít sâu một hơi.

Trước kia cô không biết tâm tư của Lăng Dật Phong. Nhưng giờ đã biết rồi thì đương nhiên là phải nói rõ với anh.

- Đàn anh, tôi nghĩ tình cảm mà anh dành cho tôi chưa chắc đã là thích.

Diệp Tiểu Tịch nói thản nhiên:

- Tôi vẫn cho rằng, thích một người thì phải đối xử tốt với người đó. Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói tới chuyện cho dù không có lỗi thì cũng phải bắt người mình thích chịu oan ức như vậy đấy.

- Anh…

Lăng Dật Phong còn muốn giải thích thêm, nhưng lại bị Diệp Tiểu Tịch ngắt lời.

- Thân là bạn bè, tôi có thể hiểu được sự bất đắc dĩ của anh, nhưng tôi không thể chấp nhận được. Hơn nữa nếu anh đã cho rằng cái bất đắc dĩ của anh nó còn quan trọng hơn chuyện tôi bị oan ức thì không phải đã chứng tỏ mọi thứ rồi sao?

- Tiểu Tịch, đúng là trước kia anh đã hồ đồ rồi.

Lăng Dật Phong nhìn Diệp Tiểu Tịch bằng ánh mắt mong chờ:

- Bây giờ anh đã biết rõ rồi, em có thể cho anh cơ hội được làm lại lần nữa không?

Diệp Tiểu Tịch nhíu mày. Xem ra cô phải nói rõ ràng hơn nữa mới được.

- Xin lỗi đàn anh. Tôi vẫn luôn coi anh là bạn, chứ không có cảm giác đặc biệt nào cả.

Diệp Tiểu Tịch bỗng cười khẽ.

- Hơn nữa, tôi đã có người mình thích rồi.

- Người đó là Long Mộ Thần sao?

Lăng Dật Phong buồn bã hỏi.

Diệp Tiểu Tịch hơi ngạc nhiên. Cô gật đầu, không phủ nhận.

Lăng Dật Phong cười đắng chát.

- Cũng đúng. Anh ta là chủ tịch của Long thị, giàu có hơn anh rất nhiều. Em chọn anh ta cũng là quyết định chính xác.

Diệp Tiểu Tịch cảm thấy hơi bất mãn. Lời nói của Lăng Dật Phong khiến cô thấy rất khó chịu.

Lăng Dật Phong có hiểu lầm cô đến mấy thì cũng không sao. Nhưng cách nói của anh ta lại thẳng tay gạt bỏ những gì mà Long Mộ Thần đã trả giá cho cô.

Cô biết rõ hơn bất cứ ai về những gì mà Long Mộ Thần đã làm cho cô. Cô không cho phép Lăng Dật Phong nói xấu anh như vậy!

- Tôi chọn Long Mộ Thần không phải là vì anh ấy giàu có hơn anh.

Diệp Tiểu Tịch nói lạnh lùng:

- Anh ấy đối xử với tôi cực kỳ tốt, không nỡ cho tôi chịu một chút xíu oan ức nào cả. Giống như lần trước khi tôi bị người ta dìm thê thảm, đàn anh, nếu anh là anh ấy thì anh có chịu đối đầu với truyền thông cho dù biết công ty sẽ bị liên lụy hay không?

Sắc mặt Lăng Dật Phong không khỏi tái nhợt.

Nếu là anh thì chắc chắn anh sẽ không lựa chọn cách làm giống như Long Mộ Thần. Cũng giống như thầy giáo và bạn học là cái bất đắc dĩ của anh vậy, công ty cũng sẽ trở thành cái bất đắc dĩ của anh. Anh vẫn sẽ chọn cách làm cho Diệp Tiểu Tịch bị ấm ức trước.

Chuyện này không liên quan tới lòng tin gì cả, chỉ vì tuy rằng anh thích Diệp Tiểu Tịch, nhưng anh lại càng thích bản thân mình hơn. Cho nên bất kể phải đối mặt với tình huống nào thì anh đều sẽ đẩy Diệp Tiểu Tịch ra ngoài.

Lăng Dật Phong cười chán nản.

- Anh thua rồi, tâm phục khẩu phục. Tiểu Tịch, chẳng trách em lại bảo vệ anh ta như vậy. Chúc em hạnh phúc.

- Cảm ơn.

Diệp Tiểu Tịch đáp lại lễ phép.

- Đàn anh, cũng chúc anh sau này có thể tìm được một cô bạn gái có thể khiến anh trả giá hết thảy vì cô ấy.

Lăng Dật Phong cười đắng chát, không nói gì nữa, đứng dậy rời đi.

Di động của Long Mộ Thần reo lên. Anh cầm di động lên, nhìn ảnh chụp trên màn hình, ánh mắt thoáng tối sầm.

Tiếp đó, Chu Khải Nam gọi điện lại đây. Long Mộ Thần nhíu mày, ấn nút nghe máy.

Bên kia vừa nhấc máy, Chu Khải Nam vốn định nổi giận kể rõ đầu đuôi những gì mà mình đã nhìn thấy cho Long Mộ Thần biết, ai ngờ anh ta còn chưa kịp há miệng thì đã nghe thấy giọng nói tức giận của Long Mộ Thần.

- Khải Nam, cậu theo dõi Tiểu Tịch làm gì?

Chu Khải Nam ngây người ngay lập tức, thậm chí quên mất mình đang định nói gì.

- Mộ Thần, tôi không có theo dõi cô ta!

Anh ta lấy lại tinh thần, vội nói:

- Lúc tôi đi ngang qua trùng hợp nhìn thấy nên mới chụp bức ảnh đó.

Nói rồi, Chu Khải Nam kể lại tất tần tật chuyện gã nhìn thấy Diệp Tiểu Tịch đi dạo siêu thị với người khác thân mật như thế nào, rồi lại dây dưa với một người đàn ông khác ra sao… cho Long Mộ Thần nghe với vẻ cực kì căm phẫn

Long Mộ Thần hờ hững lắng nghe, thoáng nhíu chân mày.

- Là chính cậu gặp phải, hay là có người khác ở bên cạnh cậu lúc đó?

Anh hỏi.

Chu Khải Nam nhìn về phía Dương Uyển Dung theo phản xạ, không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ.

- Đương nhiên là mình tôi gặp phải rồi. Sao Mộ Thần lại hỏi thế?

Long Mộ Thần nói thản nhiên:

- Bởi vì cậu không phải là loại người sẽ xem những suy đoán cá nhân kia là sự thật rồi nói với tôi.

Chu Khải Nam không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Đúng vậy, những gì mà anh ta nói với Long Mộ Thần đa phần đều là suy đoán của Dương Uyển Dung.

- Mộ Thần, tụi mình làm bạn bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ cậu lại không tin tôi sao?

Chu Khải Nam không khỏi bồn chồn.

- Được, tôi biết rồi.

Long Mộ Thần nói bình tĩnh.

- Vậy cậu định làm gì đây?

Chu Khải Nam không nhịn được hỏi:

- Cái cô Diệp Tiểu Tịch kia căn bản không xứng với cậu…

- Cậu hiểu lầm rồi.

Long Mộ Thần nói hờ hừng:

- Tiểu Tịch có cuộc sống của riêng cô ấy, cũng có mạng lưới quan hệ của riêng mình. Cho dù là vướng mắc tình cảm gì thì tôi tin rằng cô ấy có thể tự xử lý ổn thỏa.

- Cậu tin cô ta đến vậy sao?

Chu Khải Nam tức giận không thôi.

- Đương nhiên rồi.

Long Mộ Thần gằn giọng.

Chu Khải Nam bất đắc dĩ cúp điện thoại.

- Anh ấy nói gì vậy?

Dương Uyển Dung vội hỏi.

Chu Khải Nam thuật lại lời của Long Mộ Thần cho Dương Uyển Dung.

- Anh Mộ Thần bị điên rồi à?!

Dương Uyển Dung tức chết.

- Ảnh chụp đã rõ rành rành thế mà anh ấy còn không chịu tin cậu sao? Con Diệp Tiểu Tịch đã bỏ thuốc lú gì cho anh ấy vậy?!

- Hay là chúng ta đã hiểu lầm thật rồi?

Chu Khải Nam không khỏi thoáng lưỡng lự.

- Mộ Thần không phải là loại người dễ mắc lừa. Có lẽ cậu ấy có ý nghĩ của riêng mình.

- Nhưng anh ấy hoàn toàn không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm nào cả. Tôi thấy anh ấy chắc chắn là đã bị Diệp Tiểu Tịch lừa rồi!

Dương Uyển Dung càng bực bội hơn nữa.

- Uyển Dung, anh rất hiểu cảm xúc của em.

Chu Khải Nam nhìn cô thật sâu.

- Nhưng chuyện giữa em và Mộ Thần đã trôi qua lâu rồi. Lần này cậu ấy thật lòng đó, em vẫn nên bỏ cuộc đi thì hơn.

Trong mắt Dương Uyển Dung chợt lóe qua một chút không cam lòng. Nhưng giờ Chu Khải Nam đã không muốn phối hợp với cô nữa, cô không thể tiếp tục kế hoạch được nữa.

Chẳng qua, không ngờ rằng Long Mộ Thần lại tin Diệp Tiểu Tịch đến mức này?

Dương Uyển Dung siết chặt nắm đấm căm tức. Xem ra cô nhất định phải nghĩ cách khác để bắt Diệp Tiểu Tịch phải cuốn gói!

Long Mộ Thần nhìn ảnh chụp trên di động. Tuy rằng anh tin Diệp Tiểu Tịch, nhưng người đàn ông trong ảnh lại là Lăng Dật Phong. Diệp Tiểu Tịch vẫn luôn rất thân với anh ta.

Long Mộ Thần khẽ nhướn chân mày, gọi điện cho Diệp Tiểu Tịch.

Diệp Tiểu Tịch đang định rời khỏi quán café thì điện thoại reo lên. Cô ngạc nhiên ấn nút nghe máy.

- Sao vậy?

Diệp Tiểu Tịch hỏi ngạc nhiên.

- Nhớ em.

Long Mộ Thần nói khẽ.

Diệp Tiểu Tịch không nhịn được đỏ mặt.

- Bên này anh đã thu xếp ổn thỏa rồi, ba ngày sau có thể trở về lúc giữa trưa.

Anh thấp giọng nói.

Diệp Tiểu Tịch không khỏi vui vẻ. Cô đáp một tiếng với vẻ e thẹn.

Long Mộ Thần cười khẽ, lần này không trêu cô nữa.

- Đúng rồi, bây giờ em đang ở đâu vậy?

Anh thuận miệng hỏi.

- Em đang ở ngoài trường học.

Diệp Tiểu Tịch đáp chi tiết, khẽ thở dài.

- Mới gặp đàn anh xong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK