- Tiểu Tịch, em không sao chứ?
- Tôi không sao.
Diệp Tiểu Tịch hít sâu một hơi.
- Tôi chỉ hỏi đại thôi.
- Thật à?
An Tử Dục vẫn hơi lo lắng.
- Thật mà.
Diệp Tiểu Tịch đáp, sau đó hàn huyên thêm mấy câu với An Tử Dục rồi mới cúp điện thoại.
Cô về thẳng ký túc xá. Lâm Hân và Từ Văn Văn đều không có nhà, chắc là ra ngoài chơi rồi.
Diệp Tiểu Tịch cúi đầu nhìn hộp chocolate trong tay. Không ngờ cô lại mang nó về luôn.
Cô nhíu mày, thuận tay ném nó vào thùng rác.
Vừa ném xong, di động lại reo lên ngay lúc đó.
Diệp Tiểu Tịch nhìn ba chữ Long Mộ Thần trên màn hình, thoáng khựng lại.
Di động vẫn đổ chuông. Cô tỉnh táo lại, ấn nút nghe máy.
- Tiểu Tịch, em còn chưa đến à?
Long Mộ Thần thấp giọng hỏi.
Anh về tới nhà họ Long rồi. Nhưng má Trương nói với anh là Diệp Tiểu Tịch hoàn toàn không ghé qua đây.
Linh tính mách bảo anh có điều gì đó không ổn sắp xảy ra.
- Tôi không muốn đi.
Diệp Tiểu Tịch bỗng nói.
Long Mộ Thần không khỏi kinh ngạc, anh hỏi cô dịu dàng:
- Sao vậy? Em khó chịu ở đâu à?
- Không phải là khó chịu. Chỉ là không muốn đi mà thôi.
Giọng nói của Diệp Tiểu Tịch nghe có vẻ bực bội.
Ánh mắt Long Mộ Thần trầm xuống.
Rõ ràng lúc anh vừa xuống máy bay, Diệp Tiểu Tịch đã gọi điện cho anh ngay. Khi đó mọi thứ vẫn còn bình thường, tại sao Diệp Tiểu Tịch lại thay đổi thái độ nhanh như vậy?
- Tiểu Tịch, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Anh thấp giọng hỏi.
- Không có chuyện gì cả.
Diệp Tiểu Tịch nói lạnh lùng.
- Long Mộ Thần, chúng ta chia tay đi.
Cô thà chủ động nói chia tay trước còn hơn là chờ anh mở lời, coi như là tác thành cho anh vậy.
- Tiểu Tịch, em đừng đùa.
Long Mộ Thần không nhịn được nhíu mày.
- Tôi không đùa!
Diệp Tiểu Tịch kìm nén cơn giận trong lòng, nói:
- Long Mộ Thần, tôi không thích anh, anh đi yêu đương với người anh thích đi!
Long Mộ Thần không để ý tới lời giận hờn của cô, chỉ nói thản nhiên:
- Bây giờ em đang ở đâu vậy? Anh đi tìm em đây.
- Anh đừng tìm tôi. Anh có đến thì tôi cũng không gặp anh đâu!
Diệp Tiểu Tịch tức giận cúp điện thoại, rồi chặn số của Long Mộ Thần không do dự chút nào.
Anh ta đang nghĩ gì vậy?
Cô đã nói tác thành cho anh ta rồi, nhưng anh ta vẫn còn dây dưa cô!
Long Mộ Thần nhìn cuộc gọi đã kết thúc, không nhịn được nhíu mày chặt hơn nữa.
Diệp Tiểu Tịch nói anh đi yêu đương với người anh thích, người đó không phải là cô thì còn là ai nữa?
Long Mộ Thần đang suy nghĩ thì di động lại reo lên.
Anh hơi bực bội nhận máy:
- Chuyện gì vậy?
- Mộ Thần, là chuyện về Tiểu Tịch. Tôi cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
An Tử Dục nói khẽ.
- Là sao?
Long Mộ Thần khẽ rùng mình.
- Hôm nay tôi gọi cho Tiểu Tịch, cô ấy bỗng hỏi chuyện cũ giữa cậu và Dương Uyển Dung.
An Tử Dục nói.
- Lúc đó tôi còn tưởng cô ấy chỉ ghen thôi, cho nên không để ý…
Dương Uyển Dung?
Nhớ tới ở sân bay cũng gặp được cô ta, sắc mặt Long Mộ Thần rất là khó coi.
Anh bỗng thoáng hiểu được mấu chốt ở chỗ nào rồi.
- Tử Dục, cậu đáp như thế nào?
Anh hỏi.
- Thì cứ nói thật thôi.
An Tử Dục nhớ lại lúc đó, kể hết cho Long Mộ Thần nghe về cuộc đối thoại của họ.
Nhưng trong cuộc nói chuyện này, vẫn không thể đoán được rốt cuộc Diệp Tiểu Tịch đã hiểu lầm cái gì. Xem ra anh vẫn phải đi tìm cô một chuyến, giải thích rõ hiểu lầm mới được.
- Cảm ơn, Tử Dục.
Long Mộ Thần thấp giọng nói.
- Giữa chúng ta cần gì phải cảm ơn nữa. Huống chi cậu còn giải quyết phiền toái lớn giúp tôi.
An Tử Dục nói chân thành.
- Được rồi, cậu nên tìm Tiểu Tịch ngay đi thì hơn. Nói thật với cậu, tôi rất thích cô nhóc này. Nếu cậu không dỗ dành được cô ấy thì tôi không khách khí đâu đấy.
- Cậu không có cơ hội đó đâu.
Long Mộ Thần nói thản nhiên, bình tĩnh cúp máy.
Anh mở cửa xe, chuẩn bị ngồi lên.
- Cậu chủ.
Má Trương gọi anh lại.
- Cậu vừa mới về mà đã ra ngoài rồi à? Ít ra cũng phải tắm rửa thay quần áo trước đã.
- Không được. Tôi có chút việc gấp.
Long Mộ Thần ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe lại.
Long Mộ Thần lái xe đến đại học Q, dừng xe ở gần ký túc xá. Anh thay một chiếc di động khác rồi lại gọi cho Diệp Tiểu Tịch.
Nhưng di động của Diệp Tiểu Tịch lại tắt máy.
Anh dám chắc rằng Diệp Tiểu Tịch đang ở trong ký túc xá.
Nếu cô không chịu gặp anh thì anh đành phải đi vào tìm cô vậy.
Nhưng anh phải vào ký túc xá nữ sinh bằng cách nào đây?
Hơn nữa hôm nay là lễ Giáng Sinh nên dưới ký túc xá rất là náo nhiệt.
Diệp Tiểu Tịch không muốn bị người khác chú ý nữa. Cho dù anh có muốn vào ký túc xá nữ sinh thì cũng không thể quá rêu rao.
Long Mộ Thần lấy di động ra, gọi cho hiệu trưởng đại học Q.
Ngay sau đó, sinh viên đại học Q đều đồng thời nhận được thông báo phải tổ chức họp lớp lâm thời. Nếu không có mặt thì sẽ bị trừ điểm học phần.
Cả trường học đều bắt đầu kêu khổ thấu trời. Nhưng không ai muốn bị trừ điểm học phần. Cho nên các sinh viên đành phải chạy tới phòng học.
Khu ký túc xá ồn ào một trận, đến cuối cùng mới trở nên vắng vẻ.
Long Mộ Thần ngẩng đầu nhìn về phía ký túc xá của Diệp Tiểu Tịch, khẽ nhíu mày.
Nếu anh muốn vào ký túc xá nữ sinh thì không ai dám ngăn anh lại. Nhưng nếu Diệp Tiểu Tịch khóa trái cửa thì chẳng lẽ anh lại đi phá cửa sao?
Xem ra, anh chỉ có thể chọn cách khác.
Diệp Tiểu Tịch phiền lòng ngồi chơi game trong ký túc xá. Thực ra thì cô muốn đọc sách, nhưng lại không thể chú tâm vào đọc được.
Vừa rồi cô còn ngạc nhiên nghe thấy tiếng ầm ĩ không ngớt của cả ký túc xá, như thể oán khí ngút trời. Nhưng tâm trạng của cô rất tệ nên hoàn toàn không để ý tới.
Không lâu sau, cả khu ký túc xá bỗng trở nên yên tĩnh.
Sự im lặng kỳ lạ này khiến Diệp Tiểu Tịch hơi khó hiểu.
Cô đang định ra ngoài xem xét tình hình thì Từ Văn Văn và Lâm Hân lại trở lại.
Từ Văn Văn chào hỏi cô, sau đó đi thẳng tới ban công.
Lâm Hân và Diệp Tiểu Tịch tán gẫu mấy câu. Không lâu sau, Từ Văn Văn đã thu quần áo từ ban công vào.
- Đi thôi Lâm Hân.
Từ Văn Văn giơ tay ra dấu OK cho cô.
- Các cậu trở về thu quần áo thôi à?
Diệp Tiểu Tịch ngạc nhiên nhìn họ.
- Cứ gọi điện thoại trực tiếp cho mình là được rồi mà?
- Vừa lúc đi ngang qua, cho nên tụi mình đi lên luôn.
Lâm Hân cười hì hì.
- Cậu cứ chơi tiếp đi, tụi mình còn có kế hoạch khác. Không cần phải nhớ tụi mình đâu nhé.
Hai người họ nhanh chân rời khỏi ký túc xá. Diệp Tiểu Tịch không khỏi hoang mang.
Cô đi tới khóa cửa lại rồi quay về ngồi trước bàn, nhưng lúc này lại suy nghĩ vẩn vơ.
Cuối cùng cô vẫn còn hơi luyến tiếc.
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày khó chịu, chóp mũi cũng hơi chua xót.
Bỗng một tiếng động lạ vang lên ở chỗ ban công. Diệp Tiểu Tịch khẽ rùng mình, cầm gậy phơi đồ rón rén đề phòng đi về phía ban công.
Diệp Tiểu Tịch vừa mở cửa ban công ra, một bóng người bỗng nhảy lên lan can ban công. Cô giật nảy mình vung gậy!
Long Mộ Thần bắt lấy gậy phơi đồ, vừa bực mình vừa buồn cười.
- Diệp Tiểu Tịch, em định giết chồng mình à?