***
Hà Lệ Lệ đang trong trạng thái hôn mê, lông mày bỗng co giật.
Má Trương cũng hơi bối rối. Bà không ngờ rằng Hà Lệ Lệ lại đột nhiên diễn tiết mục té xỉu! Chẳng trách lúc trước Hà Lệ Lệ nói gì mà muốn học theo bà nhiều hơn, nhất định phải ở trong nhà ăn với bà.
Bây giờ bất kể Hà Lệ Lệ xỉu giả hay xỉu thật, má Trương đều phải nói rõ ràng.
Bà vội giải thích:
- Cậu chủ, là thế này. Hôm qua tôi sai cô ta đi dọn dẹp vệ sinh. Chắc là cô ta hiểu nhầm ý tôi nên lại làm việc suốt đêm. Là lỗi của tôi, hẳn là phải phát hiện sớm, cho cô ta đi nghỉ ngơi…
Vẻ mặt Long Mộ Thần càng bất mãn hơn. Má Trương ở nhà họ Long bao nhiêu năm rồi, bà là người thế nào, anh rất rõ ràng. Hà Lệ Lệ lại muốn dùng thủ đoạn vụng về như vậy để hãm hại má Trương à?
- Vậy thì xem ra sức khỏe của cô ta không được tốt lắm đâu.
Long Mộ Thần nói bằng giọng lạnh lùng.
- Vậy má cứ giao nhiều việc cho cô ta đi, để cô ta rèn luyện sức khỏe cho tốt.
Thân thể Hà Lệ Lệ khẽ run lên, mí mắt cũng co giật. Tuy rằng cô ta đang ‘hôn mê’, nhưng vẫn tủi thân tới mức suýt khóc!
Trong lòng cô ta đã sớm tuyệt vọng. Long Mộ Thần là sao vậy? Cô yếu đuối đáng thương như thế mà anh lại không buồn liếc nhìn cô lấy một lần. Không chỉ có thế, anh còn giúp má Trương bắt nạt cô! Đây là điển hình mất cả chì lẫn chài. Rốt cuộc thì Long Mộ Thần thích tuýp người nào vậy? Tại sao cô không thể làm cho anh rung động được chứ?
- Cậu chủ, tôi nhất định sẽ làm theo lời ngài nói!
Má Trương thở phào nhẹ nhõm, nhìn Hà Lệ Lệ cười như không cười.
Diệp Tiểu Tịch nhịn cười. Long Mộ Thần của cô đúng là quá đáng yêu.
Cho dù bên cạnh anh có loại phụ nữ mưu mô mà cô không thể đối phó được thì cũng không sao. Long Mộ Thần sẽ ra tay dẹp sạch mọi thứ thay cô.
Cô không kìm lòng được hôn lên má Long Mộ Thần.
- Long Mộ Thần, anh thật tuyệt!
Hà Lệ Lệ đang được người khác đỡ đi ra nhà ăn tức giận tới mức run rẩy, nhưng cuối cùng không dám nói cái gì.
Có lời dặn của Long Mộ Thần, má Trương đương nhiên không khách khí với Hà Lệ Lệ nữa. Cả ngày này cô ta không còn xuất hiện trước mặt hai người nữa, khiến Diệp Tiểu Tịch thoải mái hơn nhiều.
Buổi tối, Diệp Tiểu Tịch và Long Mộ Thần cùng đi tới tiệc đóng máy.
Trương Dương Minh đặt một sảnh nhỏ trong khách sạn, dùng để tổ chức tiệc đóng máy. Mặc dù đoàn làm phim được Diệp Tiểu Tịch đầu tư thêm, nhưng cũng không coi là phim boom tấn, cho nên cái gì có thể tiết kiệm thì hắn đều tiết kiệm.
Diệp Tiểu Tịch và Long Mộ Thần đi đến bên ngoài sảnh nhỏ trong khách sạn, đang định đi vào thì Diệp Tiểu Tịch bỗng ngạc nhiên nhìn về phía hành lang. Ngải Tư Tư mặc một bộ váy dạ hội hoa lệ, cô ta cũng thấy Diệp Tiểu Tịch và Long Mộ Thần.
Ngải Tư Tư không bất ngờ khi thấy họ ở đây. Ngay sau đó, cô ả hừ lạnh một tiếng, hống hách đi vào đại sảnh đối diện.
Diệp Tiểu Tịch không khỏi bất ngờ. Sao cô ta cũng ở đây vậy?
- Cô Diệp, cậu Long.
Thấy hai người, Trương Dương Minh vội nghênh đón.
- Đối diện là sao vậy?
Diệp Tiểu Tịch tò mò hỏi.
Đại sảnh đối diện mở rộng cửa, cô có thể nhìn thấy biển người tấp nập, cực kỳ náo nhiệt.
- Đối diện cũng đang làm tiệc đóng máy.
Trương Dương Minh cười khẽ nói:
- Bộ điện ảnh kia coi là Ngải Tư Tư tốn rất nhiều tiền mua được, nghe nói muốn làm thành phim boom tấn có hiệu ứng đặc biệt đứng đầu trong nước. Nhưng tôi lại cảm thấy cô ta tốn tiền vào vai diễn cùng với PR phim, hiệu ứng đặc biệt đứng đầu các thứ chỉ là mánh lới mà thôi.
Diệp Tiểu Tịch hơi bất ngờ:
- Không ngờ chúng ta lại tổ chức tiệc đóng máy cùng lúc với họ, thật đúng là trùng hợp!
- Đây không phải là trùng hợp đâu.
Long Mộ Thần nói thản nhiên.
- Cậu Long nói rất đúng.
Trương Dương Minh rất là đồng ý, gật đầu nói:
- Cô Diệp, cô không biết chứ bộ điện ảnh của cô ta đã đóng máy nửa tháng rồi. Giờ mới tổ chức tiệc đóng mày, không phải là rất kỳ quặc hay sao? Tôi thấy cô ta rõ ràng là cố ý khoe khoang sự giàu có trước mặt tôi mà thôi!
Khóe môi Diệp Tiểu Tịch co giật. Cô rất tán thành suy nghĩ của Trương Dương Minh.
Ngải Tư Tư rất thù dai. Lần trước Thần Hi khai trương, cô ta chạy tới Thần Hi nói muốn nhận vai diễn, nhưng lại bị Trương Dương Minh từ chối thẳng thừng. Chuyện này đối với Ngải Tư Tư mà nói là cực kỳ nhục nhã.
Cô ta không thể đụng tới Diệp Tiểu Tịch, đành phải trút giận lên người Trương Dương Minh.
- Kệ, cô ta làm của cô ta, mình làm của mình.
Diệp Tiểu Tịch cười nói:
- Cho dù cô ta có cố ý chọc giận chúng ta tới đâu thì nữa thì cũng không tới mức chạy đến đây vênh mặt đúng không?
Nhưng Diệp Tiểu Tịch không ngờ rằng, lát nữa Ngải Tư Tư lại thật sự dẫn người quản lý Diêu Mạn đến sảnh nhỏ bên này.
Thấy cô ta đến, khóe môi Diệp Tiểu Tịch hơi co giật, cảm thấy rất là cạn lời. Cô bỗng nhớ tới Hà Lệ Lệ, Hà Lệ Lệ thuộc loại mưu mô đầy mình, chớp mắt là nghĩ ra ý xấu. Nhưng Ngải Tư Tư lại thuộc loại người ngờ nghệch, hoàn toàn không biết trời cao đất rộng, nhường nhịn một tí là có thể trèo lên đầu người ta ngồi.
Diệp Tiểu Tịch bỗng cảm thấy nếu mưu mô của Hà Lệ Lệ có thể chia ít cho Ngải Tư Tư thì mấy người họ hẳn là sẽ thoải mái hơn nhiều.
Ngải Tư Tư kiêu căng đi xuyên qua biển người, không thèm liếc nhìn Trương Dương Minh một phát, lập tức đi tới trước mặt Long Mộ Thần.
- Anh Mộ Thần, đã lâu không gặp. Em còn tưởng vừa rồi nhìn nhầm, thì ra đúng là anh. Mẹ em bảo em gửi lời hỏi thăm anh.
Long Mộ Thần đáp một tiếng thản nhiên.
- Không ngờ anh lại tham dự buổi tiệc đóng máy bủn xỉn như vậy.
Ngải Tư Tư nhìn quanh sảnh nhỏ bằng ánh mắt trào phúng, lướt qua những thành viên trong đoàn làm phim.
- Anh Mộ Thần à, có lẽ là do Long Thị không đặt chân vào ngành giải trí nên anh không hiểu về nghề này lắm. Nhưng mà ấy, em có thể nói rõ cho anh biết rằng đầu tư loại điện ảnh rẻ tiền này thì chỉ có thể mất hết vốn liếng thôi!
Khóe miệng Diệp Tiểu Tịch co giật. Ngải Tư Tư vẫn giống như lúc trước, vẫn chưa bỏ ý đồ với Long Mộ Thần.
Cô còn chưa kịp phản bác thì đã nghe thấy Ngải Tư Tư nói tiếp:
- Anh Mộ Thần, tài năng kinh doanh của anh cao hơn em rất nhiều, em tin rằng anh cũng hiểu ý em. Em biết anh muốn tiêu tiền mua vui cho mỹ nhân. Nhưng xưa nay hồng nhan đều họa thủy…
- Tiêu tiền của cô à?
Long Mộ Thần thản nhiên ngắt lời cô ta.
Vẻ mặt Ngải Tư Tư cứng đờ.
Hôm nay cô đến đây là muốn khiến Diệp Tiểu Tịch khó chịu. Cô tin rằng tuy Long Mộ Thần đồng ý cho Diệp Tiểu Tịch đầu tư, nhưng nếu cô ta đầu tư thất bại thì cho dù Long Mộ Thần không nói gì, nhưng chắc chắn sẽ cho rằng Diệp Tiểu Tịch không có tài cán gì cả, chỉ biết tiêu xài lung tung.
Nhưng không ngờ Long Mộ Thần lại ngắt lời cô dứt khoát như vậy, khiến cô hoàn toàn không biết nên nói gì nữa.
Ngải Tư Tư sốt ruột.
- … Thì không tiêu tiền của em, nhưng mà…
- Thế thì liên quan gì tới cô?
Ánh mắt Long Mộ Thần càng hờ hững hơn.
Ngải Tư Tư bị chặn họng, hổn hển nói:
- Nhưng… Nhưng rõ ràng Diệp Tiểu Tịch chỉ là đang ném tiền lung tung thôi!
- Chỉ cần Diệp Tiểu Tịch thích thì cô ấy muốn ném tiền của tôi thế nào mà chẳng được!
Vẻ mặt Long Mộ Thần càng lạnh lẽo hơn.