Long Mộ Thần quát lên chặn họng cô ta.
Ngải Tư Tư ngu người, cô ả không nghe lầm chứ? Long Mộ Thần vừa lên tiếng một cái đã trách mắng cô ta ngay vậy sao?
- Anh Mộ Thần, anh không hiểu em nói gì à? Diệp Tiểu Tịch bắt cá hai tay kìa, dù anh giận cũng phải giận cô ta chứ sao lại mắng em?
Ngải Tư Tư nổi cáu.
- Chuyện của tôi và Tiểu Tịch không cần cô bận tâm.
Long Mộ Thần trầm giọng:
- Ngải Tư Tư, lòng khoan dung của tôi có hạn, cô mà dám làm gì Tiểu Tịch thì đừng có trách tôi.
Giọng nói lạnh lùng truyền qua tai nghe làm cho Ngải Tư Tư sợ run cả tay, suýt nữa thì đánh rơi cả điện thoại di động. Long Mộ Thần không đùa ả đấy chứ? Ả ngu mặt ra, sao lại có thể như vậy được?
Điện thoại bị cúp, cô ả buồn bực ném điện thoại lên bàn rồi điên tiết gào lên:
- Long Mộ Thần bị thần kinh à?! Rõ ràng là Diệp Tiểu Tịch phản bội anh ta, sao anh ta lại quát mình chứ? Anh ta không biết phải trái như thế, không sợ mình ghét anh ta à?
Diêu Mạn ở bên cạnh bĩu môi cạn lời, sao mà Ngải Tư Tư vẫn còn tưởng là Long Mộ Thần thích cô ta được vậy? Cô không nhịn được, đành nói một cách uyển chuyển:
- Luna à, tôi thấy Long Mộ Thần vẫn còn thích Diệp Tiểu Tịch lắm, cô gửi cho anh ta mấy thứ kia đúng vào lúc này, đương nhiên là anh ta sẽ nổi giận rồi…
- Chị nói đúng lắm.
Ngải Tư Tư gật đầu tán thành.
Diêu Mạn ngạc nhiên sững sờ, cô mà khuyên được bà chúa con này cơ á?
Song câu nói tiếp theo của Ngải Tư Tư lại làm mặt cô đen sì như đáy nồi:
- Bây giờ Long Mộ Thần còn hứng thú với Diệp Tiểu Tịch nên chắc chắn phải ủng hộ cô ta rồi.
Ngải Tư Tư nói tiếp:
- Tôi gửi những bức ảnh kia cho anh ấy, nhất định là anh ấy cảm thấy tôi xen vào việc của người khác nên mới giận như thế. Dù sao thì anh ấy là đàn ông mà, bị tình nhân cắm sừng là đủ mất mặt lắm rồi, huống hồ anh ấy thích tôi mà tôi lại phanh phui chuyện này của anh ấy nữa.
- …
Diêu Mạn sa mạc lời. Con nhỏ này hết thuốc chữa rồi.
Rốt cuộc Ngải Tư Tư phải ngu ngốc đến mức nào thì mới kiên quyết cho rằng Long Mộ Thần thích cô ta vậy chứ?
- Anh ấy đang nói với tôi rằng anh ấy muốn một người bạn đời hiểu chuyện, biết thời biết thế, chứ không cần một người phụ nữ chỉ biết tranh giành đàn ông, chị bảo có phải không?
Ngải Tư Tư nhìn về phía Diêu Mạn.
- … Cô nói gì cũng đúng hết.
Diêu Mạn nói trái lòng.
Nếu không phải Ngải Tư Tư rất hào phóng thì còn lâu cô mới nghĩ mọi cách để lấy lòng cô ta như vậy.
Ngải Tư Tư còn đang định nói thêm thì điện thoại lại đổ chuông. Cô ta vừa nghe máy thì giọng nói đã trở nên cực kì dịu dàng:
- Hứa Nhiễm à, bên anh có thuận lợi không?
- Không thuận tí nào.
Hứa Nhiễm vừa hoài nghi vừa cảm thấy khó hiểu, bèn nói:
- Tư Tư, có phải em hiểu lầm gì rồi không? Sao anh lại thấy Diệp Tiểu Tịch không phải là loại phụ nữ hám tiền, tham hư vinh nhỉ…
Ngải Tư Tư giật mình, và rồi lửa giận bùng lên. Long Mộ Thần nghiêng về phía Diệp Tiểu Tịch thì thôi đi, bây giờ cả Hứa Nhiễm cũng vậy luôn à?!
- Cô ta không phải thì ai phải?
Ngải Tư Tư thở hổn hển:
- Hứa Nhiễm, anh có ý gì? Ý anh là em nói dối à? Hay là anh vừa gặp cô ta một lần thì đã yêu cô ta rồi?
- Tư Tư, anh chỉ yêu một mình em, làm sao mà yêu người khác được chứ?
Hứa Nhiễm vội vàng giải thích:
- Chẳng qua hôm nay chuyện anh làm không xuôi cho lắm, hình như Diệp Tiểu Tịch chẳng có hứng thú gì với anh, cũng không ham gì tiền…
- Cô ta lừa anh đấy!
Ngải Tư Tư bực tức nói:
- Cô ta giỏi nhất là giả vờ thanh cao vô tội, nếu không phải thế thì làm sao mê hoặc anh họ em như quỷ ám vậy được? Hứa Nhiễm, Diệp Tiểu Tịch giảo hoạt lắm, hôm nay cô ta giả vờ thôi, anh đừng có mắc lừa cô ta đó!
- Thì ra là thế à?
Hứa Nhiễm cũng tức giận theo:
- Cô gái này đáng ghét thật. Tư Tư, em yên tâm đi, nhất định anh sẽ không bị cô ta lừa gạt nữa đâu!
Bấy giờ Ngải Tư Tư mới nguôi giận, bèn bày mưu tính kế cho hắn ta:
- Hứa Nhiễm, anh không thể dùng mánh lới bình thường để theo đuổi Diệp Tiểu Tịch được đâu. Dạo này con gái hay thích kiểu bá đạo cool ngầu cơ, anh thử nghĩ đến anh hùng cứu mỹ nhân xem.
Hứa Nhiễm suy nghĩ cực kì nghiêm túc.
Diệp Tiểu Tịch cứ nghĩ hôm qua mình đã nói thế rồi thì Hứa Nhiễm sẽ không đến làm phiền cô nữa, cho nên cô cũng không buồn để ý đến hắn.
Hôm nay cô đến thư viện tự học theo thường lệ mà không biết Hứa Nhiễm len lén đi theo và quan sát từng hành động của mình.
Khi Diệp Tiểu Tịch đi tới gần mảnh rừng nhỏ trong trường thì có mấy gã xông ra chặn trước mặt cô. Cô không nghĩ nhiều mà đi thẳng qua, thế nhưng họ ngăn cô lại.
Cô nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn. Có năm gã đàn ông to lớn chắn đường, hơn nữa trông có vẻ là lưu manh ở gần đó chứ không phải là sinh viên.
- Có chuyện gì vậy?
Diệp Tiểu Tịch hỏi.
- Này gái, bọn anh chưa bao giờ đi dạo trong trường đại học Q cả, em làm hướng dẫn viên du lịch cho bọn anh được không?
Gã cầm đầu cười ha hả, mấy kẻ sau lưng gã cũng cười váng lên rồi nhìn Diệp Tiểu Tịch bằng ánh mắt cực kì khả ố.
- Không có thời gian.
Diệp Tiểu Tịch nói với vẻ lạnh lùng.
- Sao lại không có thời gian nhỉ? Anh thấy em rảnh lắm mà.
Một gã bước lên, cười dâm tà, vươn tay định sờ mặt Diệp Tiểu Tịch:
- Yên tâm đi, bọn anh không bạc đãi cưng đâu, bao giờ em dẫn bọn anh đi hết một vòng trường thì bọn anh sẽ trả công cho em xứng đáng, cho em biết thế nào là sung sướng lâng lâng…
Hứa Nhiễm đứng xa xa nhìn thấy cảnh này thì biết đám lưu manh mình tìm đến diễn kịch đã lên sàn rồi, hắn định xông ra để làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Tay gã kia sắp chạm tới khuôn mặt của Diệp Tiểu Tịch, ánh mắt cô đanh lại. Nhưng khi cô đang định ra tay thì lại nghe thấy có người hô lên:
- Dừng tay!
Trong mắt Diệp Tiểu Tịch hiện vẻ bất đắc dĩ, cô chẳng quay lại cũng biết người vừa lên tiếng là Hứa Nhiễm. Sao hắn cứ như vong hồn không chịu siêu thoát thế nhỉ?
Chỉ trong chớp mắt, Hứa Nhiễm đã bước đến trước mặt mấy gã lưu manh. Hắn bảo vệ Diệp Tiểu Tịch sau lưng mình rồi nói với giọng điệu đầy chính nghĩa:
- Mấy đứa chúng mày muốn làm gì? Ban ngày ban mặt mà dám sàm sỡ con gái nhà người ta à? Đúng là không coi ai ra gì!
- Ui, mày muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à?
Gã cầm đầu sấn đến trước mặt Hứa Nhiễm rồi nói với vẻ châm chọc:
- Nhóc con, đừng sính anh hùng, coi chừng tí nữa bị đánh nhừ tử đấy.
- Tao gặp chuyện bất bình, sao có thể khoanh tay đứng nhìn được!
Hứa Nhiễm quay lại nói với Diệp Tiểu Tịch:
- Tiểu Tịch, em đừng sợ, anh nhất định sẽ bảo vệ em, tí nữa em chạy trước đi nhé.
Diệp Tiểu Tịch nhìn hắn mà cạn lời, diễn đơ quá ông nội ơi! Ông anh tưởng tôi không nhìn ra hả? Rõ ràng bọn họ ăn nhịp với nhau đây mà, nếu không làm sao Hứa Nhiễm có thể xuất hiện đúng lúc như thế được?
- Ờ.
Diệp Tiểu Tịch lùi về phía sau:
- Tôi ở đây xem kịch.
Hứa Nhiễm giật thót một cái, hắn không nghe nhầm chứ hả? Diệp Tiểu Tịch vừa nói cô sẽ ở đây để xem kịch à? Thế nhưng hắn không có thời gian để mà suy nghĩ nhiều, vì tên đã lên dây.
Hứa Nhiễm vung nắm đấm lên, Diệp Tiểu Tịch cứ tưởng cô sẽ nhìn thấy cảnh anh hùng dùng “nội lực” để đánh bay lưu manh cơ, ai ngờ gã cầm đầu đám lưu manh lại bắt lấy cú đấm của hắn ta nhanh như chớp.