- Có phải anh không thể tha thứ chuyện… bọn họ vứt bỏ anh không? Anh hận bọn họ ư?
Long Mộ Thần càng thêm nghi ngờ, sao hôm nay Diệp Tiểu Tịch lại luôn miệng hỏi về chuyện này thế?
- Anh không biết nguyên nhân vì sao năm đó họ lại vứt bỏ anh, nên anh chẳng thể nói là có tha thứ hay không.
Long Mộ Thần trả lời thản nhiên:
- Anh không quá quen với việc hận người khác, hận làm người ta mệt mỏi lắm. Hơn nữa nếu bọn họ có nỗi khổ gì thì chẳng phải anh hận họ là vô nghĩa rồi ư?
Diệp Tiểu Tịch không nói nữa. Ý của Long Mộ Thần chính là nếu bố mẹ anh có nỗi khổ tâm thì anh mới tha thứ.
Nhưng đám người nhà họ Triệu đó bán con đi vì quá nghèo thì có được tính là nỗi khổ tâm không? Dù sao thì Diệp Tiểu Tịch cũng xem đây là một việc rất quá đáng rồi.
- Tiểu Tịch, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Long Mộ Thần nâng cằm cô lên và nhìn thẳng vào mắt cô.
- Chỉ hỏi bừa vài câu thôi mà…
Diệp Tiểu Tịch thè lưỡi, nếu lại nói đến đề tài này nữa thì Long Mộ Thần sẽ nghi ngờ mất thôi. Cô cân nhắc một chút rồi nói:
- Em rót sữa bò cho anh uống nhé?
- Anh không muốn uống.
Ánh mắt Long Mộ Thần vẫn sắc bén như trước, hôm nay Diệp Tiểu Tịch rất khác thường.
- Nhưng em muốn uống.
Diệp Tiểu Tịch chớp mắt vài cái.
- Đi đi.
Long Mộ Thần đành phải buông cô ra.
Diệp Tiểu Tịch xuống phòng bếp lầu dưới rót hai ly sữa bò. Trong lúc cô định đi lên lầu thì lại thấy Triệu Đệ đang đứng khép nép trước cửa phòng bếp nhìn cô.
- Sao thế?
Diệp Tiểu Tịch hỏi.
- Chị Tiểu Tịch, em có thể xin chị giúp em một việc không ạ?
Triệu Đệ cất giọng hỏi trong sự thấp thỏm.
- Chuyện gì? Nói đi em.
- Chị có thể…
Cô hơi xoắn xuýt, song vẫn hỏi:
- …có thể cho em làm người hầu ở đây mấy tháng không ạ?
- Hửm?
Diệp Tiểu Tịch trợn mắt ngạc nhiên:
- Sao vậy?
- Em định dùng mấy tháng này để kiếm tiền đóng học phí ạ.
Triệu Đệ vặn ngón tay vào nhau.
Diệp Tiểu Tịch ngẩn ra. Nhà họ Triệu là gia đình trọng nam khinh nữ, tuy rằng cuộc sống của bọn họ vẫn rất ổn định nhưng lại chẳng hề cho Triệu Để một xu nào. Nếu không phải thành tích học tập của Triệu Đệ quá tốt, phỏng chừng bọn họ sẽ không để cô học hết cấp ba, thế nên cô mới phải tự lo tiền học phí cho chính mình.
- Chị sẽ hỏi má Trương xem nơi đây có thiếu người không.
Diệp Tiểu Tịch cau mày nói:
- Chị không đảm bảo chắc chắn đâu. Nhưng em yên tâm đi, dù không làm ở đây thì chị sẽ giúp em tìm việc ở chỗ khác.
- Cảm ơn, cảm ơn chị Tiểu Tịch!
Triệu Đệ rối rít cảm ơn Diệp Tiểu Tịch, lại nhìn thấy hai ly sữa bò tay cô thì vội nói:
- Em giúp chị bưng nhé!
- Không được đâu, chị mang lên cho Long Mộ Thần đó.
Diệp Tiểu Tịch từ chối:
- Phải là chị mang lên mới được.
Triệu Đệ giật mình, cô cười gượng gạo:
- Vậy chị đi nhanh đi ạ, em không phiền hai người nữa.
Giải quyết xong chuyện của Triệu Đệ, Diệp Tiểu Tịch mang sữa bò lên lâu.
Tuy rằng ấn tượng của cô với người nhà họ Triệu cực tệ nhưng Triệu Đệ lại khác hoàn toàn. Diệp Tiểu Tịch thở dài bất đắc dĩ, thực ra cô không muốn giúp người nhà họ Triệu nhưng Triệu Đệ quá đáng thương, điều này làm cô hơi dao động.
Cô vừa đến trước cửa phòng làm việc, định đi vào thì nghe Long Mộ Thần đang nói chuyện điện thoại. Cửa phòng không khóa nên giọng nói của anh truyền ra bên ngoài.
- Bọn họ không chịu về à?
Long Mộ Thần nhíu mày.
- Vâng.
Hàn Tư Viễn đáp:
- Tôi tìm đến chỗ họ nhưng họ cứ ăn vạ om sòm, nói sao cũng không chịu đi.
Long Mộ Thần nhíu chặt mày. Tính tình Hàn Tư Viễn mềm mỏng hơn anh rất nhiều, song anh lại nghe thấy giọng điệu đang chực chờ bùng nổ của Hàn Tư Viễn ở bên kia điện thoại.
- Rốt cuộc là họ đang muốn gì?
Long Mộ Thần xoa xoa ấn đường.
- Bọn họ bảo muốn gặp con trai của bọn họ.
Hàn Tư Viễn hồi đáp.
Đáy mắt Long Mộ Thần càng thêm tối tăm, anh phóng mắt ra cửa sổ rồi thở dài:
- Gặp con trai à? Chỉ sợ là đời này họ không thể gặp được nữa…
- Chủ tịch, vậy bây giờ phải làm sao ạ?
Hàn Tư Viễn cũng bó tay hết cách.
- Cứ sắp xếp chỗ ở cho bọn họ đi, nhưng cậu cho người theo dõi bọn họ, đừng để họ quấy rối cô nhi viện nữa.
Long Mộ Thần ra lệnh:
- Còn những chuyện khác thì tôi sẽ nghĩ cách. Cậu cực khổ rồi, Tư Viễn.
Diệp Tiểu Tịch đứng ngơ ngẩn ngoài cửa.
Tuy rằng cô không biết Hàn Tư Viễn đang nói gì nhưng cô lại nghe rất rành mạch lời nói của Long Mộ Thần.
Vốn dĩ cô còn đang không chắc chắn Long Mộ Thần là con nhà họ Triệu. Cô luôn cảm thấy có điều gì đang hiểu lầm ở đây.
Nhưng bây giờ, anh đã sắp xếp cho người nhà họ Triệu rồi?
Xem ra, người giúp đỡ âm thầm nhà họ Triệu chính là Long Mộ Thần. Chắc hẳn là anh đã biết thân phận mình từ lâu rồi nhỉ? Hèn gì khi cô hỏi Long Mộ Thần mấy vấn đề kia, anh lại trả lời lập lờ nước đôi như thế.
Long Mộ Thần vẫn còn oán hận nhà họ Triệu, hơn nữa nỗi oán hận này cực kỳ thâm sâu, bằng không thì anh đã không bảo rằng cả đời của bọn họ cũng không thể gặp lại con trai mình thế kia. Song Long Mộ Thần vẫn giúp đỡ người nhà họ Triệu trong âm thầm, phỏng chừng anh vẫn còn chút tình cảm nào đó với gia đình này.
Cho đến bây giờ, Diệp Tiểu Tịch vẫn không bằng lòng giúp người nhà họ Triệu. Nhưng cô muốn giúp Long Mộ Thần cởi bỏ gút mắt trong lòng mình. Long Mộ Thần không chịu gặp nhà họ Triệu, cô chỉ có thể giúp anh đối mặt trực diện với đám người kia, có thế thì anh mới thoát khỏi bóng ma của bản thân.
Diệp Tiểu Tịch đẩy cửa ra, bưng ly sữa vào phòng làm việc.
Long Mộ Thầm mỉm cười đi đến nhận lấy một ly rồi nói:
- Em đi lâu quá mới về, anh còn tưởng em làm đổ sữa rồi chứ.
Diệp Tiểu Tịch hãy còn hoảng hốt.
Vẻ mặt Long Mộ Thần quá mức lạnh nhạt, dường như chuyện về nhà họ Triệu không hề ảnh hưởng gì đến anh dù chỉ mảy may. Anh đã chôn vùi tình cảm của mình sâu đến mức này ư?
- Sao em ngẩn người thế?
Long Mộ Thần nhéo mũi cô hỏi.
Diệp Tiểu Tịch hoàn hồn, cô không biết phải trả lời làm sao nên đành phải uống sữa trong lúng túng.
Bởi vì uống nhanh quá, cho nên sữa bò trắng đục tràn ra theo khóe môi cô.
Đôi mắt Long Mộ Thần trở nên u tối hẳn đi, đương lúc Diệp Tiểu Tịch định lau đi thì anh lại chớp lấy thời cô hôn lên môi cô. Sau một lúc, anh cạy mở đôi môi cô cực kỳ bá đạo.
Khoang miệng cô vẫn còn lưu lại vị sữa thoang thoảng, làm Long Mộ Thần say mê không thôi.
Diệp Tiểu Tịch bối rối, sao Long Mộ Thần lại hôn cô rồi? Cô chỉ có thể cầm ly rồi để anh hôn cho thỏa.
Nụ hôn triền miên vừa dứt, Diệp Tiểu Tịch đã nhìn anh lên án:
- Anh đang làm gì thế?
- Ai bảo em cứ quyến rũ anh làm chi?
Ngón tay Long Mộ Thần mơn trớn trên đôi môi cô, đôi mắt bùng lên ngọn lửa nóng cháy. Anh đang tự hỏi có phải bản thân suy nghĩ nhiều hay không, song Diệp Tiểu Tịch liên tục dùng hành động thực tế khiêu khích anh, làm anh không thể nín nhịn được.
- Em có làm gì đâu…
Gương mặt Diệp Tiểu Tịch hơi đỏ lên.
- Có.
Giọng điệu Long Mộ Thần mang theo sự bá đạo:
- Diệp Tiểu Tịch, em phải chịu trách nhiệm trước hành vi quyến rũ của mình đó. Mặc kệ em có đồng ý hay không, đêm nay em phải ngủ cùng anh!