Ánh mắt Long Mộ Thần chợt lóe qua một tia trêu chọc.
- Hay là em mong rằng anh sẽ làm gì em?
- Ai bảo em sợ chứ!
Diệp Tiểu Tịch vội nhắm mắt lại.
Nhưng rồi cô lại hối hận ngay lập tức.
Tại sao cô cứ gặp phải Long Mộ Thần là lại trở nên ngốc vậy nhỉ? Thế mà lại khiến cho phép khích tướng của anh thành công nhiều lần!
Thôi kệ. Nếu đã nhắm mắt rồi thì giờ mở ra lại có vẻ hơi khác người.
Nhưng Long Mộ Thần định làm gì? Chẳng lẽ tặng cho cô bộ đề thi thạc sĩ thật sao?
Diệp Tiểu Tịch đợi một lúc, bỗng một loại xúc cảm mềm mại truyền đến từ môi cô.
Cô vội mở mắt ra, lại thấy Long Mộ Thần đang cười khẽ đứng trước mặt cô.
- Anh hôn lén em làm gì thế?
Hai má của Diệp Tiểu Tịch ửng hồng.
- Sao có thể coi là hôn lén được chứ?
Long Mộ Thần cười dịu dàng.
- Tại em cứ nhắm mắt mãi không chịu mở, anh còn tưởng là em đang mong được anh hôn cơ.
- Đâu có đâu!
Diệp Tiểu Tịch tức giận nói. Bỗng dưng, cô cúi đầu ngạc nhiên, phát hiện trên cổ mình có một chiếc bùa hộ mệnh độc đáo.
Nhưng khi sờ vào thì thấy nó hơi nặng, cũng không biết có thứ gì bên trong nữa.
- Tặng cho em à?
Cô hỏi với vẻ ngạc nhiên.
- Ừ.
Long Mộ Thần gật đầu.
- Quà Giáng Sinh.
Diệp Tiểu Tịch tò mò, định mở nó ra.
- Bùa hộ mệnh mà bị mở thì sẽ không linh nghiệm nữa đâu.
Anh nhắc nhở.
- Ồ…
Diệp Tiểu Tịch dừng lại ngay lập tức.
- Sao bỗng dưng anh lại tặng bùa hộ mệnh cho em vậy?
- Lúc đi công tác, anh nghe người khác nói, bùa hộ mệnh cầu được từ trong chùa gần đó rất là linh nghiệm, cho nên thuận tiện cầu cho em một cái.
Long Mộ Thần nói thản nhiên.
- Cảm ơn.
Diệp Tiểu Tịch cười vui vẻ, cất giữ bùa hộ mệnh ở bên mình.
Chỉ là một chiếc bùa hộ mệnh mà thôi, hơn nữa Diệp Tiểu Tịch còn rất thích nó, cho nên cô nhận luôn. Nhưng cô không thể ngờ được rằng sau này chiếc bùa hộ mệnh này lại thật sự cứu mạng cô một lần.
Long Mộ Thần thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Thứ mà anh muốn tặng cho cô không phải là bùa hộ mệnh, mà là thứ giấu bên trong nó. Nếu như anh tặng trực tiếp thì Diệp Tiểu Tịch chưa chắc đã nhận, cho nên đành phải giấu trong bùa hộ mệnh.
Ăn bữa tối xong, Diệp Tiểu Tịch đã ngà ngà say rồi.
- Ngủ lại ở đây đi.
Long Mộ Thần nói dịu dàng.
Anh không ngờ được rằng tửu lượng của Diệp Tiểu Tịch lại kém tới mức này.
Khuôn mặt cô đỏ bừng làm say lòng người, nhưng lại lắc đầu kiên quyết.
- Không đâu, đưa em về đi…
Ánh mắt Long Mộ Thần lóe lên. Cô nhóc này mà vẫn không chịu tin anh.
- Ừ.
Anh đồng ý.
Long Mộ Thần lái xe đưa cô về đại học Q. Trước khi trở về, anh còn cố ý gọi điện thoại cho Từ Văn Văn, bảo cô xuống lầu đón Diệp Tiểu Tịch.
Thấy cô lên lầu an toàn, Long Mộ Thần mới yên tâm. Anh vừa ngồi lên xe thì đã nhận được điện thoại từ Hàn Tư Viễn.
- Sao vậy Tư Viễn?
Anh hỏi thản nhiên.
Đã trễ thế này rồi, Hàn Tư Viễn còn gọi điện tới, hẳn là có chuyện gì đó rất gấp.
- Chủ tịch, là chuyện về nhà họ Dương.
Hàn Tư Viễn nói.
Ánh mắt Long Mộ Thần khẽ trầm xuống.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, anh đã sai người đi theo dõi người nhà họ Dương. Anh biết rõ, lần này nhà họ Dương không chiếm được ích lợi từ anh nên chắc chắn họ sẽ không chịu để yên.
- Dương Quốc Mậu đã làm gì?
Anh gằn giọng hỏi.
Hàn Tư Viễn thoáng lưỡng lự:
- Ông ta đã liên lạc với rất nhiều người để tìm tư liệu năm đó, hình như là định tìm cô con gái bị mất tích của nhà họ Long…
Long Mộ Thần thoáng nhướn mày.
Tại sao Dương Quốc Mậu lại bỗng nhớ tới chuyện này?
Chỉ thoáng suy nghĩ, anh đã nhanh chóng đoán được kế hoạch của Dương Quốc Mậu.
Ngón tay của Long Mộ Thần gõ lên tay lái, thấp giọng hỏi:
- Tư Viễn, đã có kết quả xét nghiệm ADN của Tiểu Tịch và bố mẹ cô ấy chưa?
- Có rồi. Cô Diệp hoàn toàn không có quan hệ huyết thống với nhà họ Diệp.
Hàn Tư Viễn dừng một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi:
- Chủ tịch, cô Diệp thật sự là… cô ấy sao?
- Trên thế giới này không thể có hai chiếc bớt giống hệt nhau được.
Long Mộ Thần híp mắt. Chiếc bớt trên ngực Diệp Tiểu Tịch gần giống hệt với trên ảnh chụp.
Lúc trước, khi anh tắm rửa giúp cô thì đã xác nhận nhiều lần rồi. Bất kể là vị trí hay hình dạng, không chênh lệch chút nào cả.
Nhưng không ngờ bây giờ Dương Quốc Mậu lại bắt đầu điều tra chuyện này.
Anh tuyệt đối không thể cho phép bất cứ ai phát hiện Diệp Tiểu Tịch chính là cô con gái bị mất tích năm xưa của nhà họ Long được! Thân phận này chỉ mang tới nguy hiểm cho cô mà thôi!
Khi còn chưa thể đảm bảo an toàn cho cô thì anh sẽ che giấu thân phận giúp cô.
- Tư Viễn, tiếp tục theo dõi nhà họ Dương. Không chừng họ sẽ bí quá hóa liều, tốt nhất có thể bắt lấy nhược điểm của họ trước khi chuyện đó xảy ra.
Long Mộ Thần bỗng dừng động tác gõ tay lái.
- Còn nữa, thu xếp một chút, ngày mai tôi sẽ đi công tác.
Hàn Tư Viễn lập tức đáp lời.
Long Mộ Thần không ngờ được rằng chuyến đi công tác này lại kéo dài hơn nửa tháng.
Nhưng mỗi ngày anh đều tranh thủ gọi điện cho Diệp Tiểu Tịch. Đúng lúc Diệp Tiểu Tịch sắp thi cuối kỳ nên đều trút hết tinh lực vào kỳ thi.
Dương Uyển Dung đương nhiên là không chịu ngồi yên. Cô ta lại đòi tự sát hai lần. Nhưng sau khi biết Long Mộ Thần đã đi công tác ở tỉnh ngoài thì trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.
Thi cuối kỳ xong, Diệp Tiểu Tịch lại bị cảm bất ngờ.
Cô mệt mỏi nằm trên giường. Nhưng trong lúc đang ngủ mơ màng thì tiếng chuông di động lại reo lên.
Diệp Tiểu Tịch ấn nút nghe máy.
- Ai đó?
- Anh đây.
Long Mộ Thần nói khẽ.
- Tiểu Tịch, nghe nói hôm nay em được nghỉ, có thể ra ngoài trường được đúng không?
- Đúng rồi.
Diệp Tiểu Tịch nói với vẻ phờ phạc.
- Văn Văn và Lâm Hân đã về nhà rồi.
- Thế em định khi nào thì đi?
Giọng nói của Long Mộ Thần trở nên dịu dàng hơn nữa.
- Lúc trước em đã hứa với anh rồi, khi nào nghỉ thì sẽ chuyển tới sống với anh. Anh gọi người đi đón em nhé?
Đầu óc Diệp Tiểu Tịch hỗn loạn. Cô không ngờ rằng Long Mộ Thần lại vẫn còn nhớ chuyện này.
Rõ ràng nửa tháng qua, anh chưa từng nhắc tới dù chỉ là nửa câu. Diệp Tiểu Tịch còn tưởng anh đã quên từ lâu rồi. Bây giờ anh lại đột nhiên hỏi vậy khiến cô không biết phải trả lời thế nào nữa.
Chờ cả buổi, Long Mộ Thần bỗng hỏi:
- Tiểu Tịch, em đang mệt à?
- Hả? Anh nghe được à?
Diệp Tiểu Tịch không khỏi thấy xấu hổ.
- Không có gì ghê gớm đâu. Chắc là do mấy ngày nay trở trời nên em bị cảm lạnh đó mà.
- Sao em lại bất cẩn vậy.
Long Mộ Thần khựng lại, bỗng cười khẽ:
- Lúc này anh có nên nói là “uống nước ấm nhiều vào” không nhỉ?
Diệp Tiểu Tịch sắp bị anh chọc giận tới mức bật cười, nhưng trong lòng không khỏi thấy tủi thân.
- Anh cho rằng nước ấm có thể trị bách bệnh à?
Hiện giờ cô đang khó chịu vì đau ốm, Long Mộ Thần lại chỉ nói một câu “uống nước ấm nhiều vào” thôi sao?
Trong lòng Diệp Tiểu Tịch không khỏi cảm thấy chua xót. Lúc bị ốm thì dễ đa sầu đa cảm, cho nên Diệp Tiểu Tịch càng cảm thấy Long Mộ Thần thật là không săn sóc tí nào cả.
- Em nói đúng.
Long Mộ Thần tán đồng:
- Nước ấm đúng là không thể trị bách bệnh được. Mở cửa đi.
Diệp Tiểu Tịch ngẩn ra.
Câu nói cuối cùng của Long Mộ Thần là gì thế?
Cô đã ốm nặng tới mức bắt đầu nghe thấy ảo giác rồi à?
Một tiếng thở dài truyền tới từ ống nghe, tiếp đó, bên tai cùng với ống nghe đều đồng thời truyền tới tiếng gõ cửa.
- Đùa à…
Diệp Tiểu Tịch há hốc miệng ngạc nhiên.