Diệp Tiểu Tịch nhìn anh với ánh mắt mong chờ.
- Tiểu Tịch, em nghiêm túc à?
Long Mộ Thần hỏi.
- Tất nhiên rồi!
Diệp Tiểu Tịch gật đầu.
- Anh nhớ em từng nói, sau này muốn học lên thạc sĩ, tương lai muốn thi công nhân viên chức mà nhỉ?
Long Mộ Thần bình tĩnh nhìn cô.
- Thật ra anh hai Diệp Nhược Cẩn nhà em cũng từng nói với anh. Lúc hai người tán dóc với nhau, em nói tương lai muốn đi du lịch khắp nơi. Sao bây giờ lại muốn mở công ty giải trí vậy?
- Đúng là em từng nói như thế.
Diệp Tiểu Tịch không phủ nhận.
- Nhưng lúc đó em vẫn không biết mình muốn gì nên suy nghĩ lung tung thôi. Thật ra cũng không phải là mục tiêu gì hết. Về phần thi công nhân viên chức gì đấy thì là con đường bố mẹ muốn em đi. Còn về chuyện thạc sĩ, giờ em vẫn muốn học thạc sĩ nhưng nó cũng đâu có liên quan gì tới mở công ty chứ.
- Đúng là thế thật...
Ánh mắt Long Mộ Thần lóe lên, chợt anh nói:
- Khoan đã, ý em là giờ em đã tìm được mục tiêu rồi à?
- Ừm!
Trong mắt Diệp Tiểu Tịch lóe lên vẻ đắc ý, cô nói đầy phấn khởi:
- Hơn nữa, còn là mục tiêu cuộc sống nữa đó!
Trong mắt Long Mộ Thần hiện lên vẻ do dự, nhưng rốt cuộc anh cũng không nhịn được mà hỏi:
- Mục tiêu gì thế?
- Long Mộ Thần, em muốn đứng bên cạnh anh!
Diệp Tiểu Tịch hôn chụt lên mặt Long Mộ Thần một cái, nhưng cô lại đỏ mặt trước.
Long Mộ Thần đần ra luôn.
Mục tiêu cuộc sống của Diệp Tiểu Tịch lại liên quan tới anh ư? Trên mặt vẫn còn cảm giác mềm mại khi cô chủ động hôn anh, giống như anh đang nằm mơ vậy.
- Tiểu Tịch..
Anh nhìn cô với ánh mắt mờ mịt, luống cuống.
- Ý em là ở chung một chỗ với anh sao?
- Không chỉ là ở chung một chỗ, em còn muốn đứng cạnh anh kìa.
Diệp Tiểu Tịch hít sâu một hơi rồi nói một cách nghiêm túc:
- Long Mộ Thần, thật ra em vẫn luôn nghĩ làm thế nào để mạnh mẽ lên. Tuy anh cho em một số tiền lớn đi nữa nhưng đấy không phải do em làm ra, có nằm trong tay cũng vô dụng mà thôi.
Nhưng giờ thì khác rồi. Hiện giờ có một cơ hội tốt tới như vậy, có Trương Dương Minh góp sức lại thêm anh đứng sau làm chỗ dựa cho em. Tiền vốn nhiều như vậy, nếu em không thử một phen, không tiếp xúc với mấy thứ này thì mãi mãi em cũng sẽ không mạnh mẽ lên được
- Tiểu Tịch em không cần phải làm thế đâu.
Trong mắt Long Mộ Thần hiện lên vẻ cảm động, anh ôm lấy eo cô.
- Anh sẽ lo cho em mà...
- Long Mộ Thần, em không muốn để anh bảo vệ như vậy mãi thế.
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh đăm đăm.
- Em hy vọng có thể đứng bên cạnh anh, như vậy thì chúng ta có thể bảo vệ lẫn nhau rồi. Hơn nữa, em không muốn sau này người khác nhìn vào em, đều nghĩ rằng em là người phụ nữ của anh. Em là Diệp Tiểu Tịch, còn anh là người đàn ông của em!
Trong mắt Long Mộ Thần đầy dịu dàng.
- Tiểu Tịch có chí khí quá.
- Đương nhiên rồi!
Trong lòng Diệp Tiểu Tịch có phần đắc ý.
- Anh chỉ sợ em mệt thôi.
Anh thở dài nói tiếp:
- Vừa quản lý công ty vừa học thạc sĩ, mệt lắm đấy.
- Long Mộ Thần, anh quản lý Long thị lớn như vậy có mệt không?
Cô chớp mắt hỏi.
- ... Không mệt lắm.
Anh bất đắc dĩ nhìn Diệp Tiểu Tịch, cô bé này thông minh thật đấy, biết hỏi ngược anh rồi.
- Nếu anh không thấy mệt, sao lại nghĩ rằng em sẽ mệt kia chứ?
Diệp Tiểu Tịch chớp mắt hỏi:
- Lại nói anh đã ba mươi rồi, em mới hai mươi thôi. Đây là độ tuổi tốt nhất để tỏa sáng đấy, sao em lại mệt được...
- Khoan đã.
Long Mộ Thần đen mặt ngắt lời cô:
- Anh ba mươi tuổi á?
- Tuổi mụ, tuổi mụ đó!
Diệp Tiểu Tịch nén cười.
- Tuổi mụ +4 à??
Vẻ mặt Long Mộ Thần đen sì.
- Diệp Tiểu Tịch, giờ em biết chê anh già rồi hả?
- Nào có?
Diệp Tiểu Tịch vội nói:
- Em đang so sánh, làm tròn thêm chút thôi, để anh thấy rõ quyết tâm của em ấy mà! Anh không già, không già!
Gương mặt Long Mộ Thần vẫn không dịu bớt, anh nghiến răng nghiến lợi nói:
- Diệp Tiểu Tịch. Nếu không có ba điều quy ước thì anh nhất định sẽ cho em biết anh còn trẻ đến mức nào!
Diệp Tiểu Tịch giật nảy mình, trên mặt lại nóng bừng. Lời của Long Mộ Thần... rõ ràng cố tình khiến cô nghĩ bậy đây mà.
- Long Mộ Thần, rốt cuộc anh có đồng ý hay không thế~
Cô không để ý tới mấy lời trêu chọc kia mà nói tiếp:
- Anh bảo em lén đi ra ngoài không báo cho anh biết. Giờ em nói ra thì anh lại không ủng hộ em... Hay là thế này, anh cho em mượn tiền mở công ty, không thì xem như anh hùn vốn?
- Mượn cái gì, mấy thứ đó đều là của em cả mà.
Long Mộ Thần thản nhiên nói.
- Nói vậy là anh đồng ý rồi à?
Diệp Tiểu Tịch mừng rỡ hỏi.
- Sao không đồng ý kia chứ?
Long Mộ Thần vuốt tóc cô.
- Nếu anh không đồng ý với em, nói không chừng em lén tự gầy dựng sự nghiệp cũng nên, tới lúc đó sao anh giúp em được?
- Em biết anh tốt với em nhất mà!
Diệp Tiểu Tịch vui vẻ hôn lên má Long Mộ Thần một cái, nhưng lần này cô chưa kịp né ra thì bị anh hôn rồi.
- Đáng ghét..
Diệp Tiểu Tịch đỏ mặt đẩy anh ra.
- Rõ ràng do em chủ động mà.
Long Mộ Thần cười khẽ.
- Em đã nghĩ ra tên công ty chưa?
- Em nghĩ rồi!
Trong mắt Diệp Tiểu Tịch hiện lên vẻ đắc ý lại có phần ngại ngùng.
- Là gì thế?
Anh hỏi.
Diệp Tiểu Tịch do dự một lát rồi cầm bút lên viết hai chữ “Thần Hi”.
- Thần Hi?
Long Mộ Thần có phần bất ngờ.
- Đúng thế, công ty điện ảnh Thần Hi!
Diệp Tiểu Tịch nén xấu hổ nói.
- Tuy em đặt là Thần Hi, nhưng thật ra là thần trong Long Mộ Thần, tịch trong Diệp Tiểu Tịch...
(hi và tịch đồng âm)
Trong lòng Long Mộ Thần vô cùng vui sướng, anh hôn lên môi cô thêm lần nữa.
- Tiểu Tịch à...
Anh thấp giọng nói:
- Thật ra gọi Thần Tịch nghe cũng hay mà.
- Nhưng mà lộ liễu quá.
Diệp Tiểu Tịch ngại ngùng nói:
- Long Mộ Thần, những gì anh dạy em đều cố gắng học hỏi. Nhưng quan trọng nhất là em phải tự mình mạnh mẽ lên. Em không muốn người khác thấy rằng em phải dựa vào anh mới có thành tựu.
- Ừm. Vậy thì Thần Hi đi, anh thích lắm.
Long Mộ Thần mỉm cười, chợt anh nói:
- Đúng rồi, hình như nữ nghệ sĩ em muốn ký hợp đồng tên là Ôn Hinh thì phải? Anh khuyên em xác nhận rõ ràng. Đừng để tới lúc em mở công ty xong thì cô ta lại không muốn ký hợp đồng.
- Em biết rồi.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu, cô nhìn Long Mộ Thần đầy ngạc nhiên.
- Sao anh lại biết cô ấy vậy?
- Hôm nay anh đã bảo Tư Viễn điều tra lý lịch của cô ta rồi. Em có hứng thủ mở công ty, đương nhiên anh không thể bỏ mặc được.
Long Mộ Thần nhướng mày.
- Có điều, cô gái này cũng không đơn giản đâu. Tới tận bây giờ mà cô ta vẫn chưa ký hợp đồng với công ty nào, không phải vì cô ta kém hay là không ai phát hiện ra. Do có thế lực khác cố ý chèn ép cô ta thôi.