Song khi đối diện với đôi mắt sâu thẳm kia, Diệp Tiểu Tịch không khỏi mềm lòng.
Bởi vì có giao ước từ trước, cho dù Long Mộ Thần có muốn làm gì thì cũng phải khắc chế hết mức. Nhưng anh cũng đã nói bản thân chỉ là đàn ông bình thường thôi, hơn nữa anh yêu cô, cuộc sống của anh luôn có sự hiện hữu của cô, cho dù anh muốn ôm cô ngủ thì cũng chỉ là phản ứng bình thường thôi mà?
Bây giờ lòng anh đang rối bời, có lẽ cô nên ở cạnh anh mới phải.
- Được…
Diệp Tiểu Tịch phát hiện ra mình không thể nào từ chối được.
Thần sắc Long Mộ Thần trở nên kinh ngạc hẳn, anh không ngờ cô lại đồng ý chuyện này.
Anh nâng cằm cô lên hỏi:
- Tiểu Tịch, em là Diệp Tiểu Tịch thật à?
Diệp Tiểu Tịch vừa thẹn vừa giận. Vất vả lắm cô mới đồng ý mà Long Mộ Thần lại nói thế là sao?
- Không phải em!
Diệp Tiểu Tịch tức giận đẩy anh ra:
- Không tính câu nói vừa rồi, em đổi ý!
Long Mộ Thần vội vàng siết chặt lấy eo cô, nói:
- Không cho, giờ đổi ý thì muộn rồi.
- Em không cần… ưm…!
Diệp Tiểu Tịch chưa nói dứt câu thì đã bị anh hôn.
Long Mộ Thần cúi người bế ngang cô đi đến phòng ngủ…
Chuyện nhà họ Triệu làm Diệp Tiểu Tịch xoắn hết cả lên. Thái độ của Long Mộ Thần làm cô không biết phải làm thế nào cho phải.
Song trong lúc cô buồn rầu đến mức không thể ngủ ngon thì Long Mộ Thần lại như chẳng có việc gì xảy ra. Diệp Tiểu Tịch không hiểu là anh đã miễn nhiễm với chuyện này hay là đang cố ý giả vờ không thèm để ý trước mặt cô nữa.
Tuy rằng chuyện này làm cô phiền muộn nhưng may là công ty vẫn tiến triển rất tốt. Trương Dương Minh quay phim cực kỳ thuận lợi, anh ta đã nói với Diệp Tiểu Tịch, căn cứ vào tiến độ trước mắt thì đợi đến khi quay xong bộ điện ảnh này là có thể tiến hành quay web drama rồi.
Nhận được lời cam đoan của anh ta, Diệp Tiểu Tịch tập trung toàn lực vào kế hoạch chuẩn bị cho web drama sắp tới với Đường Tư Dĩnh. Song ngay lúc cô đang bận túi bụi thì Vương Hương đã gọi điện thoại đến.
Diệp Tiểu Tịch không khỏi nghi ngờ, sao Vương Hương lại biết số di động của cô chứ?
Hôm qua cô cũng chẳng vui vẻ gì với nhà họ Triệu, đương nhiên là không để lại số điện thoại cho bọn họ rồi. Cô không ngờ rằng bản thân còn chưa kịp nghĩ cách giúp đỡ thì người nhà họ Triệu đã chớp thời cơ gọi cho cô.
- Diệp Tiểu Tịch, tôi đang gặp rắc rối, cô đến đây giải quyết cho dì nhanh đi.
Vương Hương ra lệnh.
- Rắc rối gì?
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày.
- Tới rồi biết.
Vương Hương không kiên nhẫn:
- Không thể nói rõ trong điện thoại được, đến nhanh đi, mấy người này không cho tôi đi đây này!
Diệp Tiểu Tịch cau mày, xem ra tình hình khá nghiêm trọng, có lẽ cô nên đến đó một chuyến xem có chuyện gì xảy ra không. Tuy rằng cô không thích người nhà họ Triệu nhưng bọn họ chưa quen với cuộc sống ở đây, cô không thể để bọn họ bị bắt nạt được.
Diệp Tiểu Tịch đi đến địa chỉ Vương Hương hướng dẫn, song khi cô vừa tới thì đã cảm thấy cực kỳ bực bội.
Vương Hương và Triệu Lập Dũng đang ngồi tại khu nghỉ ngơi ở một cửa hàng, hàng loạt túi lớn túi nhỏ chất đầy bên cạnh bọn họ.
Vương Hương nói với Triệu Lập Dũng bằng sự hưng phấn:
- Sao, tôi mua cho ông và Chí Huy mười hơn mười bộ quần áo tốt ha? Ngoài ra còn hơn hai mươi bộ váy của tôi nữa, chất vải sờ vào cực kỳ thoải mái, cả cuộc đời tôi còn chưa thấy được chất vải nào tốt vậy đâu…
- Thôi thôi, có phải mua nhiều quá rồi không?
Triệu Lập Dũng nhíu mày hỏi:
- Vả lại cũng không xách hết được.
- Nhiều cái gì mà nhiều?
Vương Hương nói thẳng:
- Dù sao thì con khờ Diệp Tiểu Tịch kia sẽ trả tiền cho mình, mình tốn xu nào đâu. Lại nói có mấy món đồ thôi, bảo con ngốc đó chạy vài chuyến thì có vấn đề gì, dù sao thì cô ta cũng có xe mà… Ông đẩy tôi làm gì thế?
Vương Hương lắc lắc tay tỏ vẻ không kiên nhẫn, mụ đang nói sướng miệng mà Triệu Lập Dũng cứ thúc mụ mãi, thực sự không hiểu nổi. Triệu Lập Dũng chỉ ra phía sau mụ đầy lúng túng, Vương Hương bực tức quay ra sau thì trông thấy Diệp Tiểu Tịch đang đứng trước cửa.
Diệp Tiểu Tịch đưa mắt lạnh nhạt nhìn bọn họ, cô đến thật đúng lúc, vừa khéo nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn họ luôn.
Thấy Diệp Tiểu Tịch đến nơi, tuy rằng Vương Hương không biết cô đã nghe được những gì nhưng vẫn gắt lên bực dọc:
- Sao cô lại đến chậm vậy? Mau thanh toán giúp đi chứ?
Sắc mặt Diệp Tiểu Tịch lạnh lẽo, thì ra mụ gọi cô đến đây để trả tiền. Cả gia đình này chỉ xem cô như một thùng ATM di động ngu ngốc mà thôi.
Nhân viên cửa hàng đi đến, cô nhìn Diệp Tiểu Tịch với vẻ kinh ngạc rồi cất giọng lễ phép nói:
- Xin chào cô, hai vị này đã mua hết tổng cộng sáu mươi tám vạn năm ngàn tệ, cô thanh toán bằng hình thức nào ạ?
Diệp Tiểu Tịch cạn lời, đám người Vương Hương đúng là không xem cô là người ngoài nhỉ. Mua quần áo hết sáu tám vạn năm ngàn tệ, chọn đồ theo giá tiền à?
- Cô còn chờ gì nữa?
Vương Hương bực bội thúc giục:
- Thanh toán nhanh lên, tôi còn phải đi tìm Chí Huy nữa, thằng bé rất thích một chiếc xe không quá đắt, chỉ tám triệu thôi, cô trả nhanh đi…
Sắc mặt Diệp Tiểu Tịch càng thêm lạnh, xem ra đám người này đã hiểu sai vấn đề rồi, cô sẽ giúp bọn họ sáng mắt ra.
- Mấy người nói gì thế?
Diệp Tiểu Tịch tỏ vẻ mờ mịt:
- Tôi không quen biết mấy người, tại sao lại bảo tôi trả tiền?
Cô vừa nói xong, cả cửa hàng chìm trong im lặng.
Triệu Lập Dũng và Vương Hương đều ngạc nhiên nhìn Diệp Tiểu Tịch, bọn họ không ngờ rằng Diệp Tiểu Tịch lại giả bộ như không quen biết bọn họ!
Nhân viên cửa hàng phản ứng nhanh nhạy nhất, cô hỏi Diệp Tiểu Tịch bằng giọng điệu không chắc chắn:
- Thưa cô, cô không quen biết bọn họ ạ?
- Tôi vừa vào cửa hàng thôi, còn chưa kịp nói gì mà, sao cô lại nghĩ tôi quen biết những người này?
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày không vui:
- Tôi chỉ muốn vào xem quần áo trong cửa hàng các cô thôi, nhưng mới đi vào thì có người lạ mặt bắt tôi trả tiền rồi, lý nào lại thế?
- Thưa cô, thật xin lỗi.
Nhân viên cửa hàng vội nói:
- Có lẽ có hiểu lầm gì chăng…
- Thôi, khỏi xem nữa.
Diệp Tiểu Tịch phất tay rồi xoay người đi ra ngoài.
Vương Hương lấy lại tinh thần, mụ vọt tới chất vấn trong sự phẫn nộ:
- Diệp Tiểu Tịch! Mày dám giả bộ không biết tao à?
Diệp Tiểu Tịch vờ như không nghe thấy, cô vẫn tiếp tục ra ngoài với thái độ lãnh đạm.
Vương Hương điên lên toan đuổi theo nhưng nhân viên cửa hàng đã gọi bảo vệ đến cản hai người bọn họ.
- Thưa bà, bà còn chưa trả tiền, không thể rời khỏi đây!
Nhân viên cửa hàng cất giọng lạnh lùng.
Vương Hương lại càng giận hơn:
- Mấy người thả tôi ra, tôi tóm con ả kia về thì trả tiền được rồi!
- Người ta đã bảo không quen bà rồi, sao phải trả tiền cho bà chứ?
Nhân viên cửa hàng tỏ vẻ không kiên nhẫn:
- Nếu mấy người không có tiền thì treo hết quần áo trở lại vị trí cũ đi!