Cô ta chẳng hề cảm thấy bất ngờ, trong đáy mắt chỉ có sự điên cuồng khiến cho người ta sợ hãi.
Nhưng ngay sau đó cô ta lại vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì có mấy chiếc xe khác đột nhiên xuất hiện, chiếc xe gây tai nạn muốn bỏ chạy cũng bị chặn đứng.
Mấy người nhảy xuống từ những chiếc xe kia và mở cửa chiếc Maybach ra.
Tài xế được cứu xuống.
Tuy tình huống ban nãy nguy hiểm nhưng may mà tài xế không bị thương nặng. Những người kia dìu anh ta lên xe rồi mau chóng chạy tới bệnh viện.
Sao có thể như vậy được?!
Dương Uyển Dung nhoài người nằm sấp trên cửa sổ, cả khuôn mặt vặn vẹo một cách đáng sợ.
Trong xe chỉ có một mình lái xe, không hề có Long Mộ Thần và Diệp Tiểu Tịch!
Hơn nữa nhìn tình hình này thì có vẻ như Long Mộ Thần đã có chuẩn bị sẵn rồi!
Nỗi kinh hoàng choán đầy tâm trí Dương Uyển Dung.
Vì sao Long Mộ Thần lại có chuẩn bị trước? Vì sao họ lại không ở trong xe?
Chẳng lẽ Long Mộ Thần đã biết gì đó rồi ư? Anh có biết hết thảy việc này đều là do cô ta sắp xếp không?
Không thể nào! Cô ta làm việc luôn gọn gàng cẩn thận, Long Mộ Thần tuyệt đối không thể điều tra ra là cô ta làm được!
Dương Uyển Dung uống cạn tách café trong bối rối, hoàn toàn không biết nó có vị gì.
Diệp Tiểu Tịch lái xe điêu luyện khiến cho Long Mộ Thần rất ngạc nhiên.
- Hình như em mới thi giấy phép lái xe được có mấy tháng thôi đúng không?
Anh hỏi đầy kinh ngạc:
- Nhưng em lái chẳng giống người mới biết đi xe gì cả.
- Thực ra em biết lái xe từ năm 16 tuổi cơ.
Diệp Tiểu Tịch cười khẽ rồi nhớ lại:
- Lúc đó anh trai em lén dạy cho em, sau này bố mẹ em biết còn tẩn cho anh ấy một trận. Anh trai em thương em lắm, em xin gì anh ấy cũng cho. Anh ấy lén lấy xe cho em mượn đi suốt đấy.
Long Mộ Thần đang định nói gì thì di động của anh đổ chuông.
Anh ấn nút nghe máy, thần sắc chợt trở nên nghiêm nghị.
- Chủ tịch à, đúng như ngài đoán, có tai nạn thật.
Hàn Tư Viễn nói từ đầu kia điện thoại.
- Có bắt được người không?
Ánh mắt của Long Mộ Thần lạnh đi.
- Bắt được ạ.
Hàn Tư Viễn nói với vẻ bất đắc dĩ:
- Nhưng không điều tra ra kẻ đứng đằng sau, kẻ đó ra tay rất gọn.
- Tôi đoán đại khái ra là ai rồi.
Long Mộ Thần trầm giọng.
- Chẳng lẽ là cô ta thật?
Hàn Tư Viễn ngạc nhiên. Lúc nói câu này anh ta vẫn không sao tin nổi.
Long Mộ Thần không đáp mà chỉ nói thản nhiên:- Tư Viễn, cậu còn nhớ chuyện lúc trước tôi giao không? Đi làm đi.
Long Mộ Thần nổi giận.
Anh và Tiểu Tịch có thể tránh thoát tai nạn lần này hoàn toàn là do may mắn.
Nếu không nhờ Tiểu Tịch quá nhạy cảm, nhận thấy có gì đó không ổn, thì anh cũng không có chuẩn bị gì.
Tuy không có chứng cứ nhưng anh biết việc này là do kẻ nào làm.
Kẻ có thể sắp xếp người gây chuyện ở thủ đô nhanh chóng như thế, lại có thể nắm rõ đường đi nước bước của anh trong lòng bàn tay, còn có thể là ai được chứ?
Lần này nhất định anh phải dạy cho ả đàn bà kia một bài học.
- Vâng.
Hàn Tư Viễn đáp.
- Sao thế anh?
Diệp Tiểu Tịch tò mò hỏi.
- Chuyện công việc ấy mà.
Long Mộ Thần ngắt điện thoại rồi đáp nhẹ tênh.
Diệp Tiểu Tịch chỉ “ồ” một tiếng chứ không hỏi nữa.
Dương Uyển Dung vẫn đang run lên bần bật.
Nếu Long Mộ Thần gặp tai nạn thì cô ta không sợ, thế nhưng bây giờ Long Mộ Thần chẳng hề sứt mẻ, thậm chí còn có thể đã hoài nghi cô ta rồi!
Không! Long Mộ Thần không có chứng cứ! Cho dù anh ta nghi ngờ thì đã làm sao? Anh ta có thể làm gì cô ả được chứ?
Hít sâu một hơi, Dương Uyển Dung ép mình vững dạ.
- Tính tiền!
Cô ta gọi phục vụ đi ngang qua rồi đưa một tấm thẻ tín dụng ra.
Phục vụ nhận thẻ, sau đó mang trả lại cô ta với vẻ nghi hoặc:
- Chị ơi, thẻ của chị không đủ tiền ạ.
- Sao lại thế được?
Dương Uyển Dung giật nảy mình nhìn cô bé phục vụ.
- Hay là chị đổi thẻ khác được không ạ?
Phục vụ nói.
Dương Uyển Dung luống cuống lấy chiếc thẻ khác trong ví ra.
Nhưng cô ta đổi mấy thẻ liền, phục vụ đều nói tiền trong thẻ không đủ.
- Chị ơi, chị dùng điện thoại thanh toán được không?
Phục vụ đề nghị. Lúc nhìn Dương Uyển Dung, cô bé đã không còn khách khí như ban nãy nữa.
- Cô có ý gì? Cô coi thường tôi phải không? Cô tưởng tôi không trả được tiền chứ gì? Cô có biết tôi là ai không hả?!
Dương Uyển Dung quát lên, sắc mặt xanh mét.
Cô ta bị nghi ngờ là đi uống café mà không trả tiền? Cô ta đã bao giờ mất mặt đến thế này đâu?!
Thấy mọi người đều bu lại phía này, Dương Uyển Dung lại càng điên tiết.
- Chị ơi, chị hiểu lầm rồi, chỉ có mấy ngàn tệ thôi mà, tôi chỉ đề nghị một cách thanh toán khác chứ có dám có ý gì đâu ạ?
Phục vụ nói thì nói thế, nhưng đã liếc mắt nhìn bảo vệ để đề phòng Dương Uyển Dung quỵt tiền rồi.
Dương Uyển Dung đang định nói tiếp thì bố cô ta đã gọi tới.
- Bố ạ, có chuyện gì thế ạ?
Dương Uyển Dung nói với giọng gắt gỏng.
- Uyển Dung, con có biết chuyện gì không? Sao tự nhiên Long Mộ Thần lại ra tay với bố?!
Dương Quốc Mậu la lên:
- Tự nhiên nó truy cứu chuyện bố tham ô tiền của công ty, bố không thể ngờ được nó lại có nhiều chứng cứ đến thế! Bây giờ tất cả tài khoản của chúng ta đã bị đóng băng rồi!
- Cái gì?!
Dương Uyển Dung kinh hãi nắm chặt lấy điện thoại.
Thảo nào thẻ của cô ta lại không có tiền, hóa ra là vì tài khoản đã bị đóng băng rồi!
Vì sao Long Mộ Thần lại ra tay với cô ta? Dù anh ta hoài nghi thì cũng làm gì có chứng cứ kia chứ?
Bỗng nhiên, sắc mặt của Dương Uyển Dung trắng bệch ra. Cô ta ngã ra sofa, cả người gần như kiệt sức.
Quả nhiên, chính vì Long Mộ Thần trước nay vẫn nương tay bỏ qua cho cô ta, nên cô ta mới quên rằng thủ đoạn của anh ác liệt tới mức nào.
Anh nào có cần chứng cứ! Anh chỉ cần hoài nghi cô ta thì ắt sẽ không tha thứ cho cô ta!
Cô ta không ngờ rằng Long Mộ Thần vừa ra tay đã bóp nghẹt mạch sống của mình một cách ác độc như thế.
Nếu Long Mộ Thần thực sự truy cứu chuyện tham ô tiền của công ty thì Dương Quốc Mậu sẽ phải ngồi tù! Không có nhà họ Dương chống lưng, dù Dương Uyển Dung có bản lĩnh lật trời cũng không thể gây ra sóng gió gì nữa!
- Chị ơi, chị không định ở đây rửa bát để trả tiền đấy chứ ạ?
Phục vụ nói với giọng châm chọc như thể đã đoán ra điều gì.
Đương nhiên Dương Uyển Dung không thể ở đây mà rửa bát được. Cô ta sĩ diện như thế, làm sao có thể làm công việc kia cơ chứ? Cuối cùng cô ta đành đưa chiếc di động mới mua cho phục vụ để gán nợ tiền cơm rồi xám mặt bỏ đi.
Về đến nhà họ Long, Long Mộ Thần vào thẳng nhà bếp, Diệp Tiểu Tịch cũng vào theo.
Tuy Diệp Tiểu Tịch chỉ làm vướng tay chứ chẳng giúp được gì, thế nhưng Long Mộ Thần lại không hề trách cứ cô nửa câu. Thậm chí anh còn thích Diệp Tiểu Tịch ở bên cạnh quấy rối mình là đằng khác.
Người làm đã sớm sắp xếp xong phòng ăn, đặt nến đỏ trên bàn cơm và cắm hoa hồng tươi đẫm sương vào lọ nhỏ.
Hai người ngồi xuống bàn, Diệp Tiểu Tịch vừa cầm đũa lên thì thấy người hầu đi vào thưa:
- Cậu chủ, ngài Dương đến ạ.
Long Mộ Thần hơi nhướn mày, Dương Quốc Mậu đến nhanh ghê, có điều không đúng lúc.
- Bảo ông ta chờ ở phòng khách đi.
Anh nói với giọng thờ ơ.