- Bọn nhỏ rất thích cô ấy.
Long Mộ Thần nhìn Diệp Tiểu Tịch rồi mỉm cười dịu dàng.
Tần Tĩnh Vân hơi bất ngờ nhìn ra ngoài cửa. Nụ cười trên mặt Diệp Tiểu Tịch rất chân thành, có thể thấy cô vui vẻ thật chứ không phải đang giả bộ.
Mấy đứa nhỏ ở đây rất nhạy cảm. Tụi nó biết ai thật sự thích tụi nó, ai giả vờ làm màu. Lúc này, bọn trẻ chơi với Diệp Tiểu Tịch rất hòa thuận. Xem ra tụi nhỏ cũng rất thích cô.
Điều khiến bà cảm thấy khó tin nhất chính là thái độ của Long Mộ Thần đối với Diệp Tiểu Tịch.
Tuy Long Mộ Thần luôn hòa nhã với người khác, nhưng sau chuyện năm đó thì anh cũng không cười nữa. Thế mà Diệp Tiểu Tịch lại có thể khiến anh cười ấm áp tới như vậy.
Tần Tĩnh Vân hít sâu một hơi, đè những ý nghĩ trong đầu xuống. Bà lạnh lùng nói:
- Chắc con bé làm thế để lấy lòng con thôi?
- Cô ấy không cần lấy lòng con.
Ánh mắt Long Mộ Thần tối đi.
Tần Tĩnh Vân cảm giác Long Mộ Thần không vui, bà thở dài nói:
- Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa. Chuyện của đám trẻ các con, tự mình giải quyết đi. À phải rồi...
Bà do dư một lát rồi nói:
- Khoảng thời gian trước, đám người nhà họ Triệu có đến đây vài lần.
Long Mộ Thần nhướng mày.
- Bọn họ tới làm gì?
- Còn làm gì nữa chứ?
Tần Tĩnh Vân cười khẩy nói:
- Thì đến hỏi thăm tin tức của con. Dì đã bảo con đừng để ý tới người nhà này rồi. Giờ thì hay rồi, con giúp họ, họ lại muốn trèo lên người con! Con cẩn thận chút, dì nghĩ chẳng mấy chốc bọn họ sẽ tới tìm con đấy.
- Con biết rồi.
Long Mộ Thần gật đầu, vẻ mặt cũng bình tĩnh lại.
Diệp Tiểu Tịch đang chơi trò chơi với mấy đứa nhỏ, cô thật sự rất thích tụi nó.
Cô đã biết sơ tình hình trong này. Trong cô nhi viện có tổng cộng mười mấy đứa trẻ, tụi nó bị bỏ lại đây vì là bé gái, hoặc do cơ thể khuyết tật hoặc do bị bệnh nan y bẩm sinh.
Trong số tụi nó, đứa lớn nhất đã mười lăm tuổi, nhỏ nhất chỉ mới năm tuổi. Đứa nhỏ nhất chính là cô bé mà Diệp Tiểu Tịch gặp đầu tiên, tên bé là Hinh Nhi, đồng thời cũng là cục cưng nhỏ của mọi người. Nhưng tụi nó lại rất hiểu chuyện, cô rất thích và cũng rất thương tụi nó.
Bỗng nhiên Hinh Nhi rời khỏi nhóm, chạy về một phía.
- Hinh Nhi từ từ thôi!
Diệp Tiểu Tịch vội đuổi theo.
Hinh Nhi dừng trước mặt một cô gái rồi ôm chặt lấy đùi cô ấy.
- Mẹ Tư Dĩnh!
Diệp Tiểu Tịch ngẩng đầu lên thì trông thấy một cô gái mặc quần áo bình thường, nhưng lại toát lên vẻ tinh anh.
Cô gái kia cũng nhìn thấy Diệp Tiểu Tịch. Có điều cô ấy tưởng Diệp Tiểu Tịch là tình nguyện viên tới giúp đỡ cho cô nhi viện, cho nên chỉ gật đầu chào cô.
Đường Tư Dĩnh xách theo hai con cá, cô đưa cho đứa lớn gần mình nhất.
- Con mang hai con cá này vào bếp, đưa cho nội đi.
Đứa bé kia dạ một tiếng rồi xách cá chạy về phía nhà bếp.
- Mẹ Tư Dĩnh ơi, mẹ vừa đi câu cá ở bờ sông ạ?
Hinh Nhi hỏi.
- Đúng thế.
Đường Tư Dĩnh ngồi xổm xuống, ôm Hinh Nhi vào lòng.
- Con bé tinh nghịch này!
- À phải, mẹ Tư Dĩnh. Papa cũng tới rồi á!
Hinh Nhi nói.
- Papa nào cơ?
Đường Tư Dĩnh không nhịn được nhíu mày.
- Là ba Mộ Thần á!
Đám nhỏ đồng thanh đáp.
Đường Tư Dĩnh biến sắc, cô vội thả Hinh Nhi xuống rồi trầm giọng nói:
- Hinh Nhi à, mẹ còn chút việc chưa xong nên về trước đây. Lát con chào bà nội thay mẹ nhé.
Diệp Tiểu Tịch hết sức kinh ngạc, Đường Tư Dĩnh đang trốn Long Mộ Thần sao?
- Mẹ Tư Dĩnh yên tâm đi.
Hinh Nhi nói với vẻ tinh nghịch:
- Sau này bà nội sẽ không bắt hai người ở chung với nhau nữa đâu! Hôm nay ba Mộ Thần đã dắt bạn gái theo đó.
Đường Tư Dĩnh lập tức thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó cô hỏi với vẻ bất ngờ:
- Hinh Nhi à, con không lừa mẹ chứ? Long Mộ Thần lại có thể có bạn gái cơ à?
Vốn dĩ Diệp Tiểu Tịch vẫn đang bất ngờ. Thì ra Tần Tĩnh Vân hy vọng Long Mộ Thần và Đường Tư Dĩnh yêu nhau, nhưng mấy câu sau của Đường Tư Dĩnh khiến cô thấy hơi tức ngực.
- Đúng thế ạ, chị Tiểu Tịch xinh đẹp này là bạn gái của ba Mộ Thần đó mẹ. Chị ấy tốt lắm.
Hinh Nhi nói với giọng non nớt.
Đường Tư Dĩnh giật mình nhìn Diệp Tiểu Tịch, trong lòng có phần xấu hổ.
Sau khi cô dụ đám nhỏ đi chơi hết thì vươn tay về phía Diệp Tiểu Tịch.
- Chào cô, tôi là Đường Tư Dĩnh. Lúc trước tôi đã lớn lên trong cô nhi viện này.
- Tôi là Diệp Tiểu Tịch, tôi theo Long Mộ Thần tới đây.
Diệp Tiểu Tịch vươn tay bắt lấy tay Đường Tư Dĩnh.
- Khi nãy ngại quá, tôi cứ tưởng cô là tình nguyện viên.
Đường Tư Dĩnh áy náy nói.
- Không sao đâu, tôi cũng xem như là tình nguyện viên mà.
Diệp Tiểu Tịch mỉm cười đáp.
Đường Tư Dĩnh nhìn Diệp Tiểu Tịch với ánh mắt bất ngờ. Trên người Diệp Tiểu Tịch tản ra khí chất sạch sẽ, thuần khiết nhưng không kém phần đáng yêu, xinh đẹp.
Đường Tư Dĩnh đăm chiêu nói:
- Tôi luôn tò mò không biết Long Mộ Thần sẽ thích kiểu con gái nào. Có điều, giờ xem ra cũng chỉ có cô gái như cô mới khiến anh ta động lòng thôi.
Diệp Tiểu Tịch ngại ngùng đỏ hết cả mặt.
- Đúng rồi, cô đừng để bụng chuyện lúc nãy nhé.
Đường Tư Dĩnh giải thích:
- Vì bọn tôi cùng nhau lớn lên nên dì Vân luôn mong bọn tôi xài hàng cây nhà lá vườn, thế là suốt ngày ghép đôi loạn xạ thôi. Chứ tôi chẳng hứng thú với Long Mộ Thần chút nào.
- Ừm.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu, cô vừa nhìn thì biết Đường Tư Dĩnh chẳng có ý gì với Long Mộ Thần cả.
- Có phải trước đây hai người từng bị scandal không?
Đường Tư Dĩnh đăm chiêu.
Diệp Tiểu Tịch xấu hổ đáp.
- Xem ra cả thế giới đều biết chuyện này...
- Bây giờ là thời đại tin tức mà.
Đường Tư Dĩnh cười khẽ nói:
- Có điều lúc đó tôi còn nghĩ rằng đấy chỉ là scandal thôi. Dẫu sao cả đám chúng tôi đều tưởng Long Mộ Thần sẽ độc thân cả đời kìa.
- Sao vậy?
Diệp Tiểu Tịch tò mò hỏi.
Đường Tư Dĩnh thở dài nói:
- Sau chuyện đó, Long Mộ Thần không còn quan tâm thân thiết với ai nữa. Tuy bề ngoài trông anh ta hòa nhã thế thôi, nhưng bọn tôi đều biết anh ta vẫn còn ám ảnh chuyện đó...
- Chuyện đó? Là chuyện gì thế?
Diệp Tiểu Tịch ngỡ ngàng.
- Cô không biết à?
Đường Tư Dĩnh nhìn Diệp Tiểu Tịch đầy kinh ngạc, cô suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Vậy thì chờ Long Mộ Thần tự nói cho cô biết thôi. Bọn tôi không tiện nói nhiều.
Diệp Tiểu Tịch nghi ngờ, lúc trước Long Mộ Thần đã trải qua chuyện gì? Nghe ẩn ý của Đường Tư Dĩnh, hình như đã từng xảy ra chuyện gì đó khiến tính anh thay đổi thì phải? Diệp Tiểu Tịch càng tự trách bản thân, những gì cô biết về Long Mộ Thần thật sự quá ít
- Oa!
Đột nhiên, một tiếng khóc to vang lên. Hai người Diệp Tiểu Tịch nhìn sang thì nhìn thấy một thằng nhóc chẳng biết trèo lên cây hồi nào, hiện giờ đang ôm cây gào khóc!