Diệp Tiểu Tịch muốn nói gì, anh đã hiểu, nhưng lại không muốn chấp nhận điều cô đang nói chút nào.
- Tiểu Tịch, em không cần thân phận con gái nhà họ Long, hay là…
Long Mộ Thần bối rối hỏi.
- Hay là không cần cả anh nữa?
Nước mắt Diệp Tiểu Tịch chảy ròng ròng, cô không nhịn được bật khóc thành tiếng.
- Long Mộ Thần, xin lỗi, xin lỗi…
Giọng Long Mộ Thần run nhè nhẹ. Anh vẫn cố gắng đến phút cuối cùng:
- Tiểu Tịch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Nói cho anh đi. Nếu là vì bố mẹ em không đồng ý thì anh có thể nghĩ cách…
- Không, không phải là do bố mẹ em. Là do em thôi.
Diệp Tiểu Tịch lau khô nước mắt rồi nói với giọng rất đỗi đắng cay:
- Long Mộ Thần, chúng ta không hợp nhau.
Bất kể bố mẹ cô có đồng ý hay không thì thân phận Long Tiểu Tịch vẫn sẽ mang tới nguy hiểm cho người bên cạnh cô.
Cô không thể ích kỷ như vậy được.
- Tiểu Tịch, đừng đối xử với anh như vậy.
Cơn tuyệt vọng bắt đầu tràn lan trong lòng, Long Mộ Thần nói với giọng thê lương vô hạn:
- Em có biết em đối xử với anh như vậy là tàn nhẫn đến mức nào không?
- Em xin lỗi, Long Mộ Thần, em xin lỗi.
Diệp Tiểu Tịch khóc không thành tiếng.
- Mình chia tay đi…
Sắc mặt Long Mộ Thần trở nên tái nhợt. Diệp Tiểu Tịch thật sự không cần anh, cô thậm chí không cần cả anh nữa. Anh cảm nhận được sự quyết tâm của cô rồi.
Tại sao người bị vứt bỏ luôn là anh?
Anh là trẻ mồ côi, không biết bố mẹ mình là ai. Sau khi được nhà họ Long nhận nuôi, bố mẹ nuôi đều là người rất dịu dàng, họ đã xoa dịu vết sẹo trong lòng anh.
Nhưng tai nạn ngoài ý muốn kia đã cướp mất mạng sống của bố nuôi. Không bao lâu sau, mẹ nuôi cũng buồn rầu mà chết.
Anh còn nhớ rõ trước lúc lâm chung, mẹ nuôi vẫn nắm tay anh nói xin lỗi, bà muốn đi theo chồng và con gái mình.
Khi đó anh đã biết, anh lại bị bỏ rơi lần nữa.
Mấy năm nay, anh vẫn không biết mình sống vì cái gì. Quản lý công ty chỉ vì đây là thứ mà bố mẹ nuôi để lại cho anh. Anh cho rằng, anh sẽ mãi mãi cô độc cho đến hết cuộc đời này.
Nhưng Diệp Tiểu Tịch xuất hiện.
Cô thắp sáng cuộc đời anh, cô cho anh một mục tiêu để sống.
Anh muốn cưng chiều cô cô, muốn cho cô một cuộc đời hạnh phúc.
Không chỉ vì cô là con gái của nhà họ Long, mà quan trọng hơn là anh yêu cô rồi, yêu đến đắm say.
Chỉ cần cô chịu ở bên cạnh anh thì bất kể là ai phản đối họ, anh đều tin rằng mình sẽ giải quyết được.
Nhưng bây giờ, Diệp Tiểu Tịch không cần anh.
Vậy thì mọi cố gắng của anh còn có ý nghĩa gì nữa đây?
- Tiểu Tịch, lúc trước không phải chúng ta đã nói rồi sao? Bất kể đã xảy ra chuyện gì đi nữa thì em đều không được rời xa anh cơ mà.
Long Mộ Thần nhắm mắt lại đầy đau đớn, anh nói gần như tuyệt vọng.
- Xin em đấy, Tiểu Tịch, đừng đối xử với anh nhẫn tâm như thế. Em muốn gì anh cũng có thể cho em…
Diệp Tiểu Tịch ngây người.
Trong cảm nhận của cô, Long Mộ Thần vẫn luôn kiêu ngạo, cool ngầu, sâu không lường được.
Anh luôn tao nhã thong dong, bất kể gặp phải chuyện gì đi nữa thì dường như đều có giải quyết được hết.
Nhưng bây giờ anh lại van nài cô một cách hèn mọn đến vậy. Anh vứt bỏ tôn nghiêm của mình chỉ vì xin cô đừng bỏ anh mà đi.
Nước mắt lại tuôn rơi, Diệp Tiểu Tịch đau đớn muốn ngất đi.
Tại sao chứ? Tại sao cô lại phải là Long Tiểu Tịch, tại sao cô lại không phải là con ruột của bố mẹ chứ?
- Long Mộ Thần, đừng ép em…
Diệp Tiểu Tịch khóc òa lên. Cô thật sự không thể cứng cỏi mà từ chối anh được.
Nghe tiếng khóc khó xử của cô, trái tim Long Mộ Thần dần chùng xuống.
Anh lại khiến Diệp Tiểu Tịch thống khổ tới mức này sao?
Anh chỉ muốn cho cô hạnh phúc thôi mà.
Lòng tràn đầy chua xót, Long Mộ Thần đi đến ban công, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tối đen như mực.
Anh không muốn khiến Diệp Tiểu Tịch đau khổ, đau khổ cứ để mình anh chịu là đủ rồi.
- Ngoan, đừng khóc nữa.
Anh dỗ dành cô.
Diệp Tiểu Tịch vẫn khóc trong đau đớn.
- Tiểu Tịch, nếu em đã không thể quyết định được thì hãy để anh làm vậy.
Anh dùng sức nắm chặt lan can trên ban công rồi nói bằng giọng run rẩy.
Diệp Tiểu Tịch ngừng khóc, nức nở nghẹn ngào.
- Em muốn gì anh cũng cho. Nếu em muốn anh bỏ cuộc, vậy anh…
Long Mộ Thần cảm thấy cổ họng như nghẹn lại. Anh hít sâu một hơi, cố dằn lòng nói.
- Anh bỏ cuộc. Diệp Tiểu Tịch, chúng ta chia tay đi.
Cuộc gọi đã kết thúc.
Nghe thấy lời mà mình muốn nghe, nhưng Diệp Tiểu Tịch lại cảm thấy càng khó chịu hơn. Cảm giác bi thương như thủy triều bủa vây nhấn chìm cô, lồng ngực cô trống rỗng như thể trái tim đã bị ai móc mất.
Kết thúc rồi. Không ngờ quan hệ giữa cô và Long Mộ Thần lại kết thúc như thế. Cô bất lực úp mặt vào gối, mặc cho nước mắt chảy lan ra.
Sáng sớm, Diệp Nhược Cẩn nấu bữa sáng xong, Hà Nhu và Diệp Hải Phong ngồi vào bàn ăn.
Hà Nhu nhìn bữa sáng, hỏi:
- Có để một phần cho Tiểu Tịch không vậy?
- Đã để lại cho em ấy rồi.
Diệp Nhược Cẩn nhíu mày nói:
- Nhưng mà…
- Nhưng cái gì?
Diệp Hải Phong hỏi.
- Hôm qua Tiểu Tịch không ăn bữa tối để lại cho em ấy.
Diệp Nhược Cẩn thở dài.
- Con bé này, còn chơi trò tuyệt thực cơ à?
Hà Nhu vừa tức vừa sốt ruột.
- Cho dù nó có muốn dỗi với chúng ta đi nữa thì cũng không thể không yêu quý thân thể mình như vậy được!
Diệp Nhược Cẩn không khỏi do dự. Anh rất hiểu Diệp Tiểu Tịch, cô nhất định sẽ không dùng cách quyết liệt này để làm họ tức giận. Cô không ăn, vậy thì nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi. Trong lòng Diệp Nhược Cẩn cảm thấy bất an.
- Để anh đi lên gọi nó vậy.
Diệp Hải Phong đặt đũa xuống nói.
Hà Nhu cũng buông đũa, muốn đi cùng. Nhưng bà vừa quay đầu, không nhịn được kinh ngạc nói:
- Tiểu Tịch?
Diệp Tiểu Tịch đang xuống lầu.
Sắc mặt cô tái nhợt, ánh mắt sưng vù. Diệp Nhược Cẩn không khỏi bồn chồn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh cảm thấy Diệp Tiểu Tịch lúc này như đang vùng vẫy trong đau khổ vậy?
- Tiểu Tịch, xảy ra chuyện gì vậy?
Diệp Nhược Cẩn lo lắng nghênh đón.
- Em làm sao vậy?
- Em không sao đâu, anh đừng lo.
Diệp Tiểu Tịch cố rặn một nụ cười.
Nhưng nụ cười của cô lại khiến ba người càng lo lắng hơn. Họ chưa từng thấy Diệp Tiểu Tịch cười một cách miễn cưỡng như vậy. Hơn nữa mắt cô còn đỏ hoe như thế, rõ ràng đã khóc suốt đêm mà.
Hà Nhu cực kỳ đau lòng, nhưng cũng tức giận không ít, bà giận dữ nói:
- Diệp Tiểu Tịch, chỉ vì không cho con với Long Mộ Thần yêu nhau thôi mà con tự biến mình thành thế này để chọc giận bố mẹ à?
- Mẹ đừng giận, con và Long Mộ Thần…
Ánh mắt Diệp Tiểu Tịch chợt lóe qua một tia đau đớn. Cô chưa bao giờ biết rằng thì ra thì nhắc tới tên anh thôi cũng đủ để khiến cô đau thấu tim gan. Cô hít sâu một hơi, giữ nụ cười trên mặ và nói khẽ.
- Chia tay rồi…
- Chia tay thì chia tay, con có cần… Gì cơ? Chia tay?!
Hà Nhu giật mình nhìn cô. Diệp Hải Phong cùng với Diệp Nhược Cẩn cũng nhìn cô với vẻ khó tin.
- Thằng khốn kia, vứt bỏ con nhanh như vậy sao?
Diệp Hải Phong tức giận nói:
- Quả nhiên kẻ có tiền không đứa nào tốt đẹp cả!
- Bố hiểu lầm rồi.
Diệp Tiểu Tịch rũ mắt buồn bã. Cô đã gây thương tổn cho Long Mộ Thần rồi, không thể lại cho anh gánh vác tội danh vô căn cứ được nữa.
- Là con nói chia tay, anh ấy đồng ý rồi.