***
Diệp Tiểu Tịch không ngờ rằng người đứng sau lưng nhà họ Triệu lại thật sự là Ngải Tư Tư. Xem ra họ vẫn liên lạc với nhau thông qua Diêu Mạn. Nhưng có lẽ Ngải Tư Tư không tiết lộ nhiều với cô ta. May mà lần này Diêu Mạn chú ý một chút, nghĩ cách giúp cô thoát nạn.
Nhưng… Những chuyện này thật sự là Ngải Tư Tư làm à? Diệp Tiểu Tịch cứ cảm thấy không giống phong cách của cô ta chút nào.
- Chúng ta mau đi thôi.
Cô đỡ Diêu Mạn dậy.
- Nơi này không an toàn đâu. Nếu mấy tên kia phát hiện sơ hở thì nói không chừng sẽ còn quay lại.
Diêu Mạn gật đầu. Nhưng họ vừa mới đi tới cửa thì đã thấy mấy gã đó thật sự quay lại, vẻ mặt tức giận chặn trong hành lang.
Ba người thay đổi sắc mặt. Diệp Tiểu Tịch cảm thấy căng thẳng, thật đúng là sợ cái gì thì gặp cái đấy. Chuyện hôm nay đúng là thay đổi liên tục. Những kẻ này đi rồi quay ngược lại, họ có muốn trốn cũng khó.
- Con nhóc, dám lừa bọn này!
Kẻ cầm đầu tức giận ra lệnh:
- Bắt tụi nó lại!
Mấy tên khác đang định tiến lên thì bỗng cửa thang máy ở cách đó không xa mở ra, một đám người vội chạy lại đây.
Nghe thấy tiếng bước chân khí thế kia, mọi người đều ngẩn ra.
Ngay sau đó, ánh mắt Diệp Tiểu Tịch sáng lên, vẻ mặt khó tin!
Người tới không phải là ai khác mà là Long Mộ Thần! Tại sao anh lại đến đây vào lúc này? Hơn nữa anh không đến một mình, mà sau lưng anh còn có một đám vệ sĩ.
Cuối cùng Diệp Tiểu Tịch cũng có thể thả lỏng. Trước đó, cho dù trông cô có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cô vẫn sợ hãi. Nhưng sau khi thấy Long Mộ Thần, mọi bất an của cô đều biến mất không còn bóng dáng tăm hơi. Cô an toàn rồi.
Đám người chặn đường Diệp Tiểu Tịch cảm thấy không ổn, vội vàng chạy tứ tán. Nhưng người của Long Mộ Thần đương nhiên sẽ không tha cho họ. Những kẻ đó nhanh chóng bị tóm gọn.
Long Mộ Thần đi đến trước mặt Diệp Tiểu Tịch, sắc mặt khó coi.
- Diệp Tiểu Tịch, sao em lại đi làm chuyện nguy hiểm như thế một mình?
Câu trách cứ này của anh khiến sự ấm áp trong lòng cô đều biến thành tủi thân. Cô giận dỗi nói:
- Trước khi đến đây em đã chuẩn bị đầy đủ rồi! Em nói với Hàn Tư Viễn là nếu trước 10 giờ em không gọi điện cho anh ta thì những vệ sĩ đã sắp đặt trước đó sẽ xông tới cứu em!
- Trước 10 giờ?
Sắc mặt Long Mộ Thần càng khó coi hơn.
- Bây giờ còn 10 phút nữa mới tới 10 giờ. Nếu anh tới trễ một lát nữa thì em cho rằng 10 phút không thể xảy ra chuyện gì được à?
Diệp Tiểu Tịch càng tủi thân hơn. Lý do là vì cô biết rõ Long Mộ Thần nói rất đúng. 10 phút, đúng là đủ để xảy ra rất nhiều chuyện. Lần này cô thật sự sơ sẩy rồi.
Cô tức tối hừ lạnh một tiếng, ngượng nghịu nhìn sang chỗ khác.
Long Mộ Thần thở dài bất đắc dĩ, sau đó vươn tay ôm Diệp Tiểu Tịch vào lòng.
- Tiểu Tịch, anh rất lo cho em.
Anh thì thầm bên tai cô, giọng nói chứa đầy tự trách và bất an.
- Anh thật sự sợ anh đến quá muộn, em sẽ gặp phải chuyện gì…
Trái tim Diệp Tiểu Tịch nóng lên, lập tức thoải mái. Chính vì Long Mộ Thần lo lắng cho cô nên mới quở trách cô.
- Yên tâm đi, em không sao đâu.
Diệp Tiểu Tịch cười khẽ, giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều. Cô ngạc nhiên hỏi:
- Đúng rồi, sao anh lại về đột nhiên vậy? Anh đi công tác chắc là còn cần mấy ngày nữa chứ? Còn nữa, sao di động của anh không gọi được vậy?
- Anh bị mất di động.
Long Mộ Thần giải thích, lia mắt nhìn Diêu Mạn và nhân viên phục vụ.
- Chúng ta đến cục cảnh sát đón bác gái trước đã. Chuyện còn lại mình nói trên đường.
- Anh biết hết à…
Diệp Tiểu Tịch nói với vẻ tủi thân. Nhưng cô biết Long Mộ Thần sẽ không mất liên lạc mà không có lý do.
- Ừ.
Anh gật đầu.
Họ lập tức rời khỏi chỗ này, xuống dưới lầu, ngồi vào xe của Long Mộ Thần cùng đi đến cục cảnh sát.
- Sao em lại tới chỗ đó?
Long Mộ Thần nhíu mày hỏi.
Diệp Tiểu Tịch kể lại tóm tắt cho anh nghe chuyện lúc trước nhà họ Triệu nổi xung đột với mẹ cô Hà Nhu, sau đó nhà họ Triệu gọi cảnh sát, Triệu Chí Huy hẹn cô, cuối cùng lại được Diêu Mạn cứu. Nhưng cô lại không kể chi tiết.
Chuyện này, cô đã không định giấu Long Mộ Thần nữa.
Bất kể Long Mộ Thần có mong chờ gì từ nhà họ Triệu thì việc mà cô cần làm là đánh vỡ ảo tưởng và mong chờ không nên có này.
Trước đó cô vẫn mong Long Mộ Thần có thể hòa giải với nhà họ Triệu, có lẽ sẽ giúp anh nguôi ngoai khúc mắc. Nhưng bây giờ xem ra người nhà họ Triệu thật sự là quá tham lam. Nếu cô làm thế thì chỉ hại Long Mộ Thần mà thôi.
Thà rằng khiến Long Mộ Thần thấy rõ hết thảy, bắt anh phải đối mặt với sự thật còn hơn là làm vậy. Nếu anh vẫn chọn nhà họ Triệu thì cô không còn lời nào để nói nữa.
Diệp Tiểu Tịch thò tay vào túi áo, chạm vào một thứ nho nhỏ. Đó là một chiếc máy ghi âm cỡ nhỏ mà cô nhờ Hàn Tư Viễn chuẩn bị giúp. Cuộc đối thoại với Triệu Chí Huy trong phòng khách sạn trước đó, cô đều ghi âm lại. Đương nhiên phải cho Long Mộ Thần nghe.
Nhưng… Diệp Tiểu Tịch vẫn do dự. Nếu… Cho dù biết hết thảy, nhưng Long Mộ Thần vẫn lựa chọn nhà họ Triệu thì sao?
Cô không thể đối mặt với kết quả này.
- Tiểu Tịch, em đang nghĩ gì vậy?
Long Mộ Thần nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm. Cô lúc này, thời gian trầm tư càng ngày càng dài. Cô vẫn có chuyện giấu anh, không chịu mở rộng cửa lòng với anh.
- Hả?
Diệp Tiểu Tịch hoàn hồn.
- Em đang nghĩ, không ngờ người gây chia rẽ sau lưng nhà họ Triệu lại là Ngải Tư Tư. Em còn tưởng cô ta không thể nghĩ ra mưu kế như vậy đâu.
Thật ra thì cho tới bây giờ, Diệp Tiểu Tịch vẫn không quá tin rằng Ngải Tư Tư có thể sắp đặt kế hoạch tinh vi như thế. Nói thật, lần này cô có thể may mắn trốn thoát hoàn toàn là vì đối thủ Triệu Chí Huy quá rác rưởi, cộng thêm Long Mộ Thần chạy tới kịp thời. Nếu không có hai điểm ngoài dự đoán này thì lần này chắc chắn cô sẽ chịu thiệt mất.
- Cô ta không nghĩ ra được.
Ánh mắt Long Mộ Thần càng sâu hơn.
- Nhưng nếu có người bày mưu tính kế cho cô ta thì khác.
- Quả nhiên.
Diệp Tiểu Tịch thở dài.
- Không bàn chuyện đó nữa. Sao tự dưng anh lại trở về thế?
- Có người muốn cắt đứt liên lạc giữa anh và thủ đô.
Long Mộ Thần nói thản nhiên.
- Anh phát hiện điểm đó nên đã trở về ngay. Sau đó anh liên lạc với Tư Viết, biết kế hoạch của em, bèn chạy tới đón em. Chẳng qua…
Long Mộ Thần nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm:
- Tại sao em không liên lạc với anh sớm hơn?
Nếu anh biết Hà Nhu đến sớm hơn chút thì chắn chắn sẽ có sự chuẩn bị từ trước. Nhưng Diệp Tiểu Tịch vẫn kéo dài đến khi Hà Nhu bị bắt mà vẫn không chủ động liên lạc với anh. Điều này khiến anh cảm thấy hụt hẫng. Anh không đáng để Diệp Tiểu Tịch tín nhiệm đến thế à?
- Em không muốn quấy rầy anh thôi mà…
Vẻ mặt Diệp Tiểu Tịch hơi né tránh, bỗng cô nhìn về phía Long Mộ Thần, bất ngờ nói:
- Anh đừng động đậy!
- Hửm?
Long Mộ Thần ngạc nhiên nhướn mày.