Cả bọn lại cảm thấy bản thân vô cùng xui xẻo, trước hết bị cái tên tóc đỏ đầy quỷ dị kia đe dọa hiện tại lại đến một tên tiểu tử còn chưa dứt sữa quát tháo, kinh ngạc một điểm, tên tiểu tử này vừa đến đã ngay lập tức phát giác ra bọn họ đang ẩn thân trên tàn cây nơi này.
Trong toàn bộ quá trình cũng không hề nghe tên tóc đỏ yêu mị kia cất lời nào mà chỉ có một mình tiểu hài tử này tự thân phát hiện ra bọn họ, tuy mang một bụng bực tức nhưng không dám không nghe theo lời cậu.
Đơn giản không phải bọn họ sợ Long Ám nhưng vì thấy thái độ Long Tử Nguyệt đối với cậu khá dung túng, thấy cậu quát tháo như vậy cũng không có một chút can ngăn nào, chỉ sợ bọn họ lại vô ý chọc giận sát thần này thì cho dù không chết cũng nàng hành hạ đến sống dỡ chết dỡ mất.
Lục tục hiện thân dẫm chân đạp lên vô số xác sói dưới chân, Long Ám khóe mắt nhìn lướt qua điểm mặt từng người trong đó, dáng vẻ hệt như đại nhân nhìn bá tánh bình dân, kèm theo cái nhìn khinh khỉnh.
May thay định lực của bọn họ khá ổn nếu không phải suy nghĩ đến đại cục có lẽ cả bọn sẽ liều mạng lao vào vặn gãy cổ Long Ám rồi. Long Tử Nguyệt thấy Long Ám vẫn giữ bộ dáng gà mẹ che chở cho gà con là nàng thì có chút tức cười.
Khóe môi Long Tử Nguyệt cong lên hé ra nụ cười khuynh thành, ánh mắt nàng cũng thỏa mãn híp thành hình lưỡi liềm, vươn bàn tay dính đầy máu quẹt lung tung lên khuôn mặt vốn trắng trẻo của Long Ám, thành công khiến khuôn mặt cậu trở nên lem nhem dọa người.
Long Tử Nguyệt cất tiếng cười lanh lảnh trần đầy vui vẻ với Long Ám, nụ cười đẹp đến độ muốn chọc mù mắt cả bọn người đằng kia. Từ lúc xuyên không qua dị giới này, chỉ có mình Long Ám cùng Tiểu Ngân mới có thể thật sự khiến cho Long Tử Nguyệt nàng buông lỏng cảnh giác hoàn toàn, được trở về với chính bản thân nàng, tùy tâm sở dục mà cười nói. Long Ám thấy Long Tử Nguyệt cười hạnh phúc cũng nở nụ cười lại với nàng, trực tiếp coi bảy người nọ thành không khí.
Cả bọn bị Long Ám bắt hiện thân, bị cậu nhìn bằng ánh mắt khinh khỉnh, hiện tại lại trực tiếp bỏ qua bọn họ như chốn không người, cười đùa cùng tên yêu nghiệt tóc đỏ kia, tên hán tử dẫn đầu có chút cau có khó chịu cất giọng nhắc nhở: "Đa tạ các hạ đã ra tay tương cứu, mặc dù gián tiếp nhưng vẫn tại hạ vẫn phải đa tạ một tiếng....".
Hắn còn chưa dứt lời đã bị Long Tử Nguyệt không kiên nhẫn liếc sang lên tiếng ngắt lời: "Ta cũng vốn không tính ra tay cứu các ngươi, chỉ là nhàm chán nên vui đùa cùng đàn sói một lúc mà thôi. Nguy hiểm không còn, chúng ta cũng nên đường ai nấy đi, không hẹn ngày tái ngộ."
Nói xong, Long Tử Nguyệt nắm tay Long Ám ung dung dẫm lên xác sói từ tốn đi khuất dần sau những bụi cây rậm rạp, bỏ lại bảy người còn đang ngơ ngác nhìn theo nàng. Bọn họ dù có lòng muốn giết Long Tử Nguyệt diệt khẩu, nhưng cũng tự biết lượng sức bản thân vốn không có khả năng đó nên đành bỏ qua cho nàng, âm thầm điều tra rồi xử lý sau vậy.
Còn có tên tiểu tử bạch y kia nữa, một mình có thể vô sự chạy vào rừng Tử Vong mà không sứt mẻ gì, tốc độ chạy lại nhanh như vậy, vừa mới chớp mắt một cái đã thấy xuất hiện bên cạnh kẻ yêu nghiệt kia, quả thật cả hai người nọ bọn họ không có khả năng diệt trừ ngay được.