Long Tử Nguyệt phất phất tay lệnh cho thái giám, y nhận được lệnh của nàng liền đứng dậy, vươn tay làm thủ thế mời rồi nhanh chóng đi trước dẫn đường, bỏ lại Hạ Thiển Mộng ngơ ngác đằng sau, Hạ Thiển Mộng tất nhiên không chịu ở lại, cũng rảo bước theo sau bọn họ.
Đến trước cửa ngự thư phòng, Long Tử Nguyệt vẫn cứ duy trì tốc độ như ban nãy đi thẳng vào trong. Thị vệ cùng thái giám không có ai tiến lên ngăn cản nàng bởi họ đã quá quen thuộc với hành động vô pháp vô thiên đó, mà Nhiếp chính cũng chẳng hề cáu giận hay tỏ ra khó chịu gì với Long Tử Nguyệt
Bọn họ là hạ nhân bất quá rất có con mắt nhìn người, vị nào được lòng Nhiếp chính vương, kẻ nào làm phật ý người. Tuy không nói ra khỏi miệng, chỉ cần thông qua vài câu nói của Nhiếp chính vương, ai ai không hiểu ra sự đối đãi đặc biệt của người dành cho Long Tử Nguyệt nàng, không ai dại dột làm phật ý Nhiếp chính vương hoặc Long Tử Nguyệt cả, dù sao nàng cũng là công chúa của Linh Tê quốc, thân phận vốn đã là cành vàng lá ngọc rồi.
Nhưng Hạ Thiển Mộng thì khác, mắt thấy Long Tử Nguyệt không cần chờ thái giám thông báo với Nhiếp chính vương đã trực tiếp bước vào, Hạ Thiển Mộng vừa tiến lên sát với Long Tử Nguyệt thì bị ngự lâm quân chặn lại.
Ngự lâm quân mở miệng: "Xin công chúa dừng bước, Nhiếp chính vương chưa tuyên công chúa vào thì người không thể tiến vào trong được!". Hạ Thiển Mộng lên tiếng chất vấn: "Các ngươi thật to gan! Vì sao Linh tê công chúa có thể vào mà bản công chúa thì không? Bản công chúa có việc cần bàn bạc với hoàng thúc, các ngươi mau tránh ra cho ta.".
Hạ Tử Lân thấy Long Tử Nguyệt tùy ý bước vào ngự thư phòng không đợi thái giám tri thông, cũng không lấy gì làm lạ. Khóe miệng nở nụ cười cưng chìu, Hạ Tử Lân hỏi: "Sao vậy? Tâm tình không tốt? Là ai chọc giận ngươi?".
Long Tử Nguyệt đi đến ngự án, đưa tay đẩy chồng tấu chương dịch vào trong một chút, rồi trực tiếp an tọa lên ngự án. Bọn thái giám hầu hạ bên trong bị cảnh tượng này làm cho tim đập liên hồi, sợ rằng giây phút sau Long Tử Nguyệt liền bị Hạ Tử Lân lôi ra xử phạt.
Hạ Tử Lân nhìn động tác của Long Tử Nguyệt thì từ mỉm cười biến thành tiếng cười nho nhỏ, nhận ra bản thân thất thố, Hạ Tử Lân khẽ ho vài cái che giấu tiếng cười của mình. Ra lệnh cho cung nhân lui ra ngoài, Hạ Tử Lân vừa muốn hỏi lại Long Tử Nguyệt thì Hạ Thiển Mộng đã xông vào.