Vương Chiêu Lâm thấy Long Ám từ chối, nội tâm gấp gáp không thôi. Sống đến từng tuổi này Vương Chiêu Lâm tất nhiên nhìn ra Long Ám là một hài tử vừa có tài lại cần cù chịu khó. Việc nặng nhọc gì cũng không từ nan, đối xử với gia nhân rất tốt nhưng không làm mất khí chất cần có của gia chủ.
Mọi người trong sương phòng bất ngờ với sự tin tưởng Long Ám vô điều kiện của Vương Chiêu Lâm, nhất là một nhà ba người Vương An Duy. Phu thê Vương An Duy biết tính tình Vương Chiêu Lâm xưa nay đã quyết định chuyện gì, rất khó có để lão bất tử này cải biến chủ ý của lão. Lòng trăm vạn lần không tán thành chỉ đành ngậm đắng nuốt cay đứng đó.
Vương Hoài An cả ngày chỉ biết dày vò nam nhân của y, nào có hiểu bản chất Vương Chiêu Lâm ra sao. Nghe lão bất tử kia khăng khăng muốn đưa toàn bộ sản nghiệp cho Long Ám, máu nóng dồn lên não ngay lập tức lên giọng chất vấn: "Tằng tổ phụ, người không đem mọi thứ cho mẫu thân của An nhi thì đã đành. Ít ra người phải lựa chọn phụ thân, phụ thân mới xứng là nam chủ nhân của Vương phủ. Người lại an tâm giao toàn bộ Vương phủ hơn 300 miệng ăn cho một tên dã chủng vắt mũi chưa sạch sao?".
Vương Tú Linh nghe con mình hồ ngôn loạn ngữ bêu xấu Long Ám - người được gia gia tin tưởng, vội vàng nói: "Gia gia bớt giận, An nhi còn chưa hiểu rõ sự đời nói năng có chút lỗ mãng. Linh nhi sẽ về hảo hảo dạy dỗ lại nó.".
Bị chính miệng mẫu thân nói Vương Hoài An hắn còn nhỏ dại, hắn làm sao nuốt được cơn tức này vừa muốn mở miệng phản bác thì bị Vương Tú Linh giành nói tiếp: "Tằng tổ phụ sức khỏe suy giảm, ngươi đừng có ở đây mà lớn tiếng nói chuyện, ảnh hưởng không tốt đến người thì ngươi có gánh nổi tội hay không?".
Vương An Duy cũng lên tiếng can ngăn: "Linh nhi nói đúng, ngươi phải biết suy nghĩ cho bệnh tình của tằng tổ phụ chứ?". Vương Hoài An bị hai người liên tiếp lên tiếng nói hắn lại là kẻ không chuyện, không bằng tên oắt Long Ám kia, đầu óc tức đến muốn nổ tung nào còn bình tĩnh mà suy xét tình huống hiện tại của bản thân hắn.