Vô Phong thở hổn hển cố tìm lại tiếng nói của hắn: "Buông tay... Ca ca dẫn.. dẫn muội đi.". Nghe vậy, Long Tử Nguyệt nhanh chóng rút bàn tay đang nắm chặt trái tim của Vô Phong, nàng đưa ánh mắt vừa lạnh lẽo, vừa lo lắng phóng thẳng tới Vô Phong, miệng nàng thầm cảnh cáo "Nếu ngươi dám giở trò, ta nhất định sẽ làm cho ngươi sống dở chết dở!".
Xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến một gian nhà giam nhỏ, vết thương trước ngực Vô Phong mặc dù đã được hắn dùng tay ra sức chặn lại, nhưng vẫn chảy ra vô số máu tươi dọc theo đoạn đường. Long Tử Nguyệt đi đằng sau mặc kệ thương thế của Vô Phong, bước vội vào gian phòng mà Hạ Tử Lân đang nằm co cuộn vô cùng chật vật trên nền đất đầy dơ bẩn kia.
Lo lắng tràn ngập trong đáy mắt, Long Tử Nguyệt xoay đầu nhìn Vô Phong lớn tiếng chất vấn: "Ngươi đã làm gì hắn? Vì sao ta nghe nhịp tim của hắn lại lúc có lúc không?", Vô Phong lắc đầu không trả lời câu hỏi của nàng chỉ nói: "Cách cứu hắn là biến hắn thành một Huyết tộc, quan trọng muội có đủ nhẫn tâm hay không thôi.".
Nội tâm Long Tử Nguyệt đấu tranh "Chuyển hay không chuyển? Tình trạng trúng cổ độc của Hạ Tử Lân quả thật đã rất sâu rồi, nếu thành công thì vô cùng tốt, cổ độc sẽ được giải trừ cả tính mạng cũng có thể bảo trụ, nhưng lỡ không thành công thì...cái mạng mong manh này của hắn cũng bồi táng theo mất!".
Không dám nghĩ xa hơn, vấn đề quan trọng ngay bây giờ mà không chuyển thì Hạ Tử Lân chắc chắn sẽ chết. Long Tử Nguyệt đành nhắm mắt há miệng, lộ ra hàm răng trắng noãn với hai chiếc răng nanh dài rất đặc trưng của Huyết tộc, nhanh chóng cắn vào động mạch trên cổ của Hạ Tử Lân.
Sắc mặt Hạ Tử Lân càng lúc càng trắng bệch đến dọa người do bị Long Tử Nguyệt rút cạn dần lượng máu trong cơ thể, nhịp tim đập nhẹ dần rồi chìm vào im lặng. Long Tử Nguyệt sau khi kết thúc việc hút máu, nàng co người ngồi bên cạnh Hạ Tử Lân, đôi mắt khẽ nhắm lại dưỡng thần, chuẩn bị cho giai đoạn kế tiếp "Thoát thai hoán cốt", chuyển hóa từ con người thành một Huyết tộc.