"Vâng!" Long Ám bình tĩnh bước tới cạnh giường Vương Chiêu Lâm dưới ánh mắt đầy ghen ghét của những kẻ kia, tư thái không hề thuộc về một đứa trẻ hơn 10 tuổi như cậu. Thấy Long Ám ngoan ngoãn, thông minh lại tôn trọng trưởng bối, lễ nghĩa cấp bậc chu toàn, trong lòng Vương Chiêu Lâm vô cùng an tâm khi giao lại toàn bộ sản nghiệp cho cậu quản lý.
Vương Chiêu Lâm mệt mỏi cất lời: "Khi ta trạc tuổi Ám nhi, cái tuổi chỉ biết chơi đùa cùng những hài tử cùng lứa, vì miếng ăn phải lăn lộn khắp nơi. Có thể gây dựng nên một cơ ngơi này chắc chắn các người không thể hiểu được ta đã cực khổ như thế nào.".
Khép nhẹ đôi mắt mệt mỏi, vẩn đục lại Vương Chiêu Lâm nói tiếp: "Thời gian vừa qua năng lực của Ám nhi khiến ta vô cùng mãn nguyện, thiết nghĩ cả đời này vất vả tạo dựng đến lúc chết đi không có người kế nghiệp. Ở cái thời khắc gần đất xa trời rốt thì tìm thấy Ám nhi, ta rốt cuộc cũng yên lòng mà ra đi, giao lại toàn bộ Vương gia cho Ám nhi trông coi.".
Vương Tú Linh là kẻ đầu tiên lên tiếng phản bác, ả ta nhanh chóng quỳ xuống ngay khi nghe Vương Chiêu Lâm nói sẽ giao toàn bộ sản nghiệp cho Long Ám: "Gia gia, tuyệt đối không thể! Long Ám mang họ Long, không đủ tư cách đảm nhiệm vai trò gia chủ của họ Vương được. Còn có lai lịch bất minh của Long Tử Nguyệt, Linh nhi van cầu người đừng giao sản nghiệp cho một tên dã chủng.".
Vương Chiêu Lâm nghe Vương Chiêu Lâm mắng nhiếc Long Ám, hô hấp trở nên dồn dập ho khan không ngừng, Long Ám đứng ngay bên cạnh nhanh chóng dùng sức đỡ lão dậy, thay lão vuốt nhẹ lồng ngực hòng nhuận khí. Bình ổn lại hơi thở, Vương Chiêu Lâm cất giọng tràn đầy tức giận: "Ám nhi là dã chủng? Vậy đứa nghịch tử nghịch tôn Hoài An kia của ngươi cũng là dã chủng...".
Chưa dứt câu Vương Chiêu Lâm lại ho khan liên tục, Long Ám lên tiếng: "Tằng tổ phụ, Ám nhi biết người xem trọng Ám nhi, nhưng dù sao Ám nhi mang họ Long danh bất chính ngôn bất thuận. Ám nhi không thể chỉ vì làm người vui lòng thừa kế sản nghiệp mà thay tên đổi họ, Long ca ca có ơn với Ám nhi cả đời Ám nhi trả không hết, Ám nhi hy vọng người hiểu nỗi khổ....".