Tiến đến cổng thành cao to đồ sộ của Kiếm Tiên Thành trước mặt, Long Tử Nguyệt cảm thán cổ đại quả thật đã tốn không biết bao nhiêu thời gian lẫn nhân công để xây nên tòa thành như vầy. Đi bên cạnh Long Tử Nguyệt là U Minh Lang Vương, một người một sói nổi bật thật khiến người khác phải quay đầu lại nhìn.
Còn chưa kịp nói gì thì thủ vệ gác thành đã vội vã cản đường Long Tử Nguyệt lại: "Bắt tên này lại cho ta!", Long Tử Nguyệt nhanh chân nhảy tránh khỏi cánh tay của mấy tên lính vừa giơ lên, ý đồ tóm nàng: "Các vị quan sai nói lý lẽ một chút được không? Các vị đây muốn bắt ta ít nhất cũng cho ta cái lý do đi. Ta không giết người phóng hỏa, cũng không buôn lậu lại càng không có đắc tội các vị mà?"
Thủ vệ nọ ánh mắt không hề che giấu sắc dục với dung mạo của Long Tử Nguyệt, chợt nàng hiểu ra lý do vì sao rồi. Khóe miệng Long Tử Nguyệt cong lên nụ cười, đầy mỵ hoặc nói: "Các vị quan sai, ta là....", nàng còn chưa nói hết thì đã thấy A Phúc cưỡi ngựa nhằm về hướng này.
Thị vệ gác cổng thành thấy thuộc hạ thiếp thân của Hiền vương đang phi ngựa đến, liền bỏ qua cho Long Tử Nguyệt tiến lên nghênh đón. Bọn chúng vừa quỳ xuống tham kiến A Phúc thì bị hắn bỏ qua, xoay người xuống ngựa quỳ một gối hướng Long Tử Nguyệt hành lễ.
Long Tử Nguyệt có chút không hiểu sự tình nhìn A Phúc, hắn thấy nàng đang quan sát hắn liền cất giọng: "Long công tử, Vương gia đợi người đã lâu. Vừa nhận được tin tức Long công tử đến liền phái thuộc hạ tới đón người vào Hiền vương phủ."
Đại não Long Tử Nguyệt có chút trì trệ, hoành tráng vậy có phải đang giăng bẫy nàng hay không đây? Nhàn nhạt nhìn A Phúc, Long Tử Nguyệt chậm rãi nói: "Bản công tử hiện tại không vào được trong thành, thị vệ gác cổng ban nãy đòi bắt bản công tử lại. Cũng không nói rõ lý do là gì, dù sao bản công tử không làm gì phi pháp, muốn bắt thì tới đây bắt đi."
Dáng vẻ Long Tử Nguyệt dường như cực kỳ cương trực không run sợ trước quyền uy, A Phúc tức đến trong lòng nổi bão. Lúc được ám vệ gửi tin báo rằng đã thấy bóng dáng Long Tử Nguyệt đến cổng thành, Hạ Tử Lân lập tức lệnh A Phúc chạy ra đón rồi.