Vô Phong vội vã ôm Long Tử Nguyệt chạy về hướng tây bốn bước, hung hung hiêm hiểm tránh thoát một cây thương to bản cắm thẳng đến nơi vừa nãy mà bọn họ đứng. Dưới chân Vô Phong không dừng lại ở đó mà tiếp tục tiến bảy bước tây nam, tung người theo chếch về hướng đông hai bước thì bất chợt ngừng di chuyển. Long Tử Nguyệt muốn hỏi Vô Phong lý do nhưng chung quy nàng sợ làm hắn phân tâm đành im lặng lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Là Huyết tộc thì không hề đổ mồ hôi, đặc biệt Thuần huyết Huyết tộc toàn thân luôn toát lên mùi thơm nhẹ nhàng đặc trưng quyến rũ. Cảm thụ thân thể thơm mềm trên tay, Vô Phong không ngoại lệ bị mùi hương nhài từ Long Tử Nguyệt mê hoặc. Long Tử Nguyệt bất ngờ nhìn thấy vẻ mặt Vô Phong tràn đầy hưởng thụ khi ăn đậu hũ của nàng, cánh tay nàng rảnh rỗi không bận U Minh Lang Vương dùng lực đánh mạnh vào sau lưng hắn một cái khiến hắn liền ho khan mấy tiếng liên tục.
Bất mãn liếc muội muội trong lòng, Vô Phong nói: "Muội có thể nào bớt hung dữ với huynh một chút không? Huynh vừa cứu muội thoát khỏi trận pháp đó.", Long Tử Nguyệt lắc người thoát khỏi vòng tay hắn: "Ai kêu ngươi trưng ra cái nét mặt háo sắc kia chứ?". Vô Phong biện hộ: "Không phải lỗi của huynh mà, là do bản thân trên người Thuần huyết Huyết tộc nữ tử như muội tỏa ra mùi hương dụ hoặc người khác chìm đắm vào, huynh thì lại có dòng máu không tinh thuần, định lực kém cỏi không thể kháng cự nổi!".
Long Tử Nguyệt không thèm cãi lý với tên Vô Phong vô sỉ nói quàng nói xiên kia, nàng nhìn xung quanh hỏi: "Đây là đâu?", Vô Phong bâng quơ đáp: "Huynh không biết!". Vừa nghe câu trả lời của Vô Phong xong, Long Tử Nguyệt nhanh chóng chộp lấy yết hầu nhằm khống chế hắn, nàng gằn giọng: "Ngươi lại tính giở trò gì nữa?".
Cảm giác hít thở không thông rất khó chịu nha.... Trong lòng Vô Phong đang kêu gào hắn vô cùng oan ức có được hay không vậy? Cảnh vật nơi đây thay đổi hoàn toàn so với lúc trước hắn tới, ngay cả trận pháp cũng hung hiểm hơn rất nhiều lần. Cố gắng tìm lại âm thanh của chính mình, Vô Phong khó khăn nói: "Muội trước...nới lỏng tay ra...một chút...".
Hiển nhiên Long Tử Nguyệt không nghe theo yêu cầu của Vô Phong, mắt phượng híp lại đầy nguy hiểm: "Đừng để ta lặp lại câu hỏi lần thứ hai!", giọng hắn ngắt quãng: "Huynh thật không biết...". Không đợi lâu sau khi trận pháp bị phá giải, trong cốc tràn ra một toán người hay nói đúng hơn là những cái xác chết biết đi kia, bọn chúng tập trung cùng tạo thành vòng tròn bao vây Long Tử Nguyệt và Vô Phong vào giữa.