Thái giám đã quá quen với thân ảnh của Long Tử Nguyệt, biết ý vội vàng chạy đi lấy trà bánh và điểm tâm dâng lên cho nàng. Cuộc sống được hầu hạ tận miệng khiến Long Tử Nguyệt có chút không quen, nàng có nói qua nhưng hình như ai ai cũng đều sợ làm phật lòng vị tổ tông là nàng.
Mà đắc tội với Long Tử Nguyệt khác nào đắc tội với Nhiếp chính vương, còn có cả vị quốc chủ Linh Tê quốc, bọn họ còn chưa muốn dời nhà cho cái đầu của mình đâu. Loay hoay một lúc trà cũng đã dâng lên, điểm tâm thơm ngon bày ra trước mặt, Long Tử Nguyệt đành thoải mái hưởng thụ.
Lệnh cấm túc được tạm giải trừ, công chúa Hạ Thiển Mộng lần đầu tiên được bước chân ra khỏi tẩm cung của nàng ta để đi dạo quanh một vòng. Ngự hoa viên rộng lớn như vậy, trời xui đất khiến thế nào mà Hạ Thiển Mộng lại bắt gặp thái giám cùng cung nữ đứng hầu hạ một người có mái tóc đỏ chói mắt với thái độ vô cùng cung kính.
Từ bao giờ trong cung xuất hiện một người có bộ dáng nổi bật như vậy chứ? Hạ Thiển Mộng tất nhiên không tra ra được bất kỳ thông tin gì từ bọn hạ nhân. Có bàn tay của Nhiếp chính vương nhúng vào, toàn bộ cơ sở ngầm của hoàng thượng, kể cả các hoàng tử lẫn công chúa đều bị Hạ Tử Lân mạnh mẽ loại bỏ.
Long Tử Nguyệt từ xa đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân hỗn độn, chỉ là nàng lười phải chú ý đến bọn họ thôi vả lại nàng vốn chán ghét cái cảnh hoàng tộc tranh đấu, tư tưởng thời hiện đại của nàng về nội tình trong gia đình đế vương luôn luôn chỉ có ngươi chết ta sống, đấu tranh khốc liệt, nàng không cần phải thò một chân vào vũng lầy không cần thiết này.
Hiện tại vô tình chạm trán, Long Tử Nguyệt vẫn mặc kệ bọn người kia, nhàn nhã thưởng trà ngắm hoa. Hạ Thiển Mộng từ xa quan sát kỹ dáng vẻ người trong đình nọ. Không nhận ra y phục Long Tử Nguyệt đang mặc là chức phi tần nào? Cũng không rõ là con của vị quan nào trong triều? Y phục tuy là quý giá nhưng không phải là vật tiến cống trong cung, Hạ Thiển Mộng không dám manh động làm bậy, đành tiến về phía ngôi đình nhỏ định bụng làm quen với Long Tử Nguyệt.